NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lâm Chính lập tức lách người. Nhưng đao kiếm dày như mưa, muốn tránh được hết cũng khó. Trong lúc cấp bách, Lâm Chính đã túm một người của đội Long Kiếm kéo chắn trước mặt mình. 

Mấy thành viên khác của đội Long Kiếm nín thở, lập tức thu kiếm về. Lâm Chính thuận thế né qua một bên. Thế nhưng có những thành viên khác không nghĩ được nhiều như thế, cứ thế chém kiếm về phía trước. 

Vụt! 

Lưng của anh bị dính hai đường kiếm. Hai vệt máu xuất hiện. 

“Cái gì?”, Long Thủ thất kinh. 

Ứng Hùng, Ứng Phá Lãng bật cười ha hả. 

“Ha ha. Tôi đã nói mà, thần y Lâm đâu có phải là mình đồng da sắt đâu". 

“Giờ thì biết thế nào là đau đớn rồi nhỉ?” 

“Nhìn đi, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ nát bấy nhầy thôi”. 

“Đã cho cơ hội mà không biết trân trọng”. 

Nhà họ Ứng chế nhạo, hỏ cười khẩy nhìn Lâm Chính. Người của đội Long Kiếm cuối cùng cũng không khiến họ thất vọng. Khiến họ tìm lại được sự tự tin. 

Lâm Chính không nói gì, chỉ lùi lại tầm 7, 8 mét. Người của đội Long Kiếm đồng loạt giơ kiếm tạo thành một hàng và lao về phía Lâm Chính. 

Rầm! Rầm…Tiếng bước chân vang cả không gian. Cả nhóm người giống như bức tường thành thu hẹp không gian của Lâm Chính. 

Với tình huống này, Lâm Chính muốn tránh cũng khó. Bọn họ muốn băm vằm Lâm Chính không tha. 

“Dừng tay”. 

Long Thủ cảm thấy da đầu tê dại. Ông ta mặc kệ, cứ thế lao tới chắn trước mặt Lâm Chính. Thế nhưng…lúc này nào có ai chịu nghe lời của ông ta. 

“Long Thủ, ông lùi lại”, Lâm Chính đẩy Long Thủ qua một bên. 

“Thầy ơi…” 

“Giao cho tôi là được”, Lâm Chính nhìn chăm chăm đám người phía trước: “Tôi đã dám đứng ở đây thì đương nhiên là đã có sự chuẩn bị. Những người này không làm gì được tôi đâu”. 

Sau lưng đã bị chém hai nhát rồi mà còn sĩ hão…đúng là điên rồi! 

Long Thủ cũng cảm thấy á khẩu. Lâm Chính đưa tay về phía eo. 

Vụt vụt… 

Châm bạc được phóng ra ghim chính xác lên cơ thể anh. Trong nháy mắt, cơ thể anh bốc khói. Long Thủ phải lùi lại, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. 

“Y võ sao?”, Ứng Bình Trúc dường như nhận ra được điều gì đó bèn kêu lên. 

“Giết!” 

Người của đội Long Kiếm đã áp sát tới. Tất cả cùng hô vang. Mũi kiếm sắc nhọn như những con dã thú nhe nanh đang lao tới. 

Thế nhưng… 

Đúng lúc những lưỡi kiếm này giáng xuống thì Lâm Chính đột nhiên bước tới trước, đưa tay lên…Một đường sáng hình bán nguyệt được tạo ra từ tay anh. 

Keng…keng… 

Tiếng vũ khí bị gãy vang lên.Tất cả mọi người cùng sững sờ quay qua nhìn. Bỗng thấy kiếm của tất cả đều bị gãy. Mảnh gãy rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu leng keng. 

“Cái gì?”, cả hiện trường thất kinh. 

“Kiếm….gãy rồi sao?”, Ứng Phá Lãng há hốc miệng với vẻ không dám tin. 

“Không thể nào”, Ứng Hùng cũng hét lên. 

Mọi người chỉ thấy Lâm Chính đưa tay lên mà kiếm đã gãy ngay lập tức. Thủ đoạn này khác nào ma quỷ chứ. Nếu mà có thể làm được như thế này thì có khác gì mình đồng da sắp, súng đạn bất phạm. 

Người nhà họ Ứng đang đấu với ai vậy? Quái vật chắc? Lúc này bố con Ứng Hùng đều nghĩ như thế. 

Ứng Bình Trúc cảm thấy có gì đó không ổn vội hét lên: “Đó không phải điều gì bất thường đâu, mọi người đừng lầm. Hắn dùng vật vũ khí đấy”. 

“Vũ khí sao? Vũ khí gì vậy?”, Ứng Hùng bàng hoàng. 

“Trong tay hắn rõ ràng không có thứ gì mà?”, Ứng Phá Lãng thất thanh. 

“Không, hắn có dùng. Mọi người nhìn ngón tay hắn xem”, Ứng Bình Trúc trầm giọng. 

“Ngón tay sao?” 

Đám đông vội vàng nhìn ngón tay của Lâm Chính. Lần này tất cả như bị sét đánh, há mồm trợn mắt với vẻ kinh ngạc toàn phần. Họ thấy một cây châm bạc giữa ngón tay của anh. 

Lấp lánh! 

Vậy đòn tấn công vừa rồi đã được Lâm Chính sử dụng cây châm bạc này ư!Anh..cầm một cây châm để chém đứt những thanh kiếm sắc nhọn kia sao? 

“Cậu ta….đã làm thế nào vậy?”, Ứng Hùng lắp bắp. 

Ứng Bình Trúc chau mày, cảm thấy tình huống thật tệ. Chỉ dùng một cây châm mà có thể đỡ được với kiếm sắc…Đây không còn thuộc phạm trù của Đông y nữa rồi. Dù là y võ thì cũng không thể nào. 

“Sao? Kiếm pháp của nhà họ Ứng…chỉ có vậy thôi à?”, Lâm Chính vân vê cây kim trong tay, bình tĩnh nói. 

“Chết tiệt!” 

“Giết!” 

Thành viên của đội Long Kiếm nổi giận gầm lên. Họ siết chặt kiếm trong tay lao về phía Lâm Chính. Nhưng lúc này Lâm Chính đã không còn giống trước đó nữa. Anh nhìn chăm chăm đám đông và bước tới. 

Vụt. 

Rồi anh đột nhiên biến mất. Lúc anh xuất hiện lại một lần nữa thì đã ở ngay trước mặt một thành viên của đội Long Kiếm rồi. 

Tốc độ nhanh như điện xẹt. 

“Á!” 

Kẻ này nín thở, vội vàng chĩa mũi kiếm về phía Lâm Chính. Thế nhưng thanh kiếm chưa làm được gì Lâm Chính thì đã siết cổ người này, vặn mạnh. 

Rắc! 

Cổ của thành viên này như muốn nổ tung. Hắn run rẩy, buông thõng tay, thanh kiếm rơi xuống. Hắn lập tức chộp lấy tay anh và giãy giụa. 

“Buông…buông tay”, hắn chật vật hét lên. 

“Ứng Long Kiếm Trận!” 

Những người khác tức giận, trực tiếp thi triển trận pháp, bao vây lấy Lâm Chính và tấn công anh. 

Mặc dù kiếm trận được thi triển nhưng chỉ là một trận pháp tấn công đơn giản, không có tính thực tế. Lâm Chính liếc nhìn, chỉ lắc đầu hừ giọng: “Đây cũng gọi là kiếm trận sao? Đúng là sỉ nhục hai từ Ứng Long”. 

“Tên khốn chết đi!”, đội trưởng đội Long Kiếm gầm lên, giương kiếm lao về phía trước. 

Xung quanh Lâm Chính bị vây chặt không lối thoát. Thế nhưng anh chẳng quan tâm, chỉ ném tên mà mình đang siết cổ qua một bên. 

Rầm! Tên này lập tức đập xuống đất. 

Mặt đất rung chuyển. Nguồn sức mạnh tác động dội lên người những thành viên còn lại. Bọn chúng phòng vệ không kịp, cơ thể loạng choạng, suýt ngã. Lâm Chính chộp một tên khác, ném mạnh qua một bên. 

Rầm. 

Kẻ này giống như quả lưu đạn được ném ra, đập thẳng vào những kẻ còn lại rồi đập xuống đất, bất tỉnh. 

Áo giáp của chúng gãy nát, có thể thấy là chúng đã phải chịu đòn tấn công vô cùng khủng khiếp. 

Đám đông bàng hoàng. Những thành viên còn lại của đội Long Kiếm trố tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. 

Tên này là quái vật sao?

Bình luận

Truyện đang đọc