NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3603

Dù người mà bà ta đợi đã tròn năm mươi năm không xuất hiện, nhưng bà ta vẫn không từ bỏ. Do đó, bà ta được gọi là Khổ Tình Nữ.

Khổ Tình Nữ thực lực vô song, cực kỳ đáng sợ. Khổ Tình Viên của bà ta thật ra là bảo địa chứa đầy phúc trạch. Trong đó có đầy hoa thơm cỏ lạ, cây Thiên Tinh là một trong những loại thực vật cực kỳ đặc biệt ở trong đó.

Nhiều người đến núi Chung Thân muốn hái một ít hoa thơm cỏ lạ đều bị Khổ Tình Nữ đuổi đi, không ai có thể là đối thủ của bà ta.

Lâm Chính cũng chỉ có một khái niệm mơ hồ về thực lực của bà ta, nhưng từ chuyện mấy người Phong Thanh Vũ đều bị hạ gục cho thấy, thực lực của Khổ Tình Nữ không thua kém anh.

Trên con đường bên ngoài núi Chung Thân.

Xe của Lâm Chính vừa dừng ở bên đường, một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, mặc áo thể thao nhảy xuống khỏi một chiếc Jeep Wrangler màu đỏ trên đường.

Cô gái có dáng người thanh tú, da ngăm đen, đeo kính râm.

“Chủ tịch Lâm, chào anh, rất vui được gặp anh!”, cô gái cực kỳ kích động, vội vàng tháo kính râm ra, tiến tới.

“Cô là?”.

“Tôi là Quách Lệ, hướng dẫn viên mà Giám đốc Mã sắp xếp, tôi sẽ dẫn anh lên núi Chung Thân”, cô gái mỉm cười nói.

“Dẫn tôi? Là ý gì?”.

“Chủ tịch Lâm có điều không biết, địa hình núi Chung Thân khá phức tạp, đường núi rất nhiều, nếu không ai dẫn đường thì e là mấy ngày mấy đêm cũng chưa lên được đỉnh núi”.

“Thế à? Vậy được, làm phiền cô rồi”, Lâm Chính nói.

“Chủ tịch Lâm, khung xe của anh quá thấp, đi xe của tôi đi”.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu, đi theo Quách Lệ lên xe Jeep, đi đến núi Chung Thân.

Đường núi đúng là dốc đứng khó đi, nhưng Quách Lệ quen đường, lái đi rất nhanh.

“Không phải bảo núi Chung Thân là nơi vắng người sao? Vì sao còn có hướng dẫn viên?”, Lâm Chính ngồi ở ghế lái phụ tò mò hỏi.

“Luôn sẽ có người không sợ chết muốn đến đây dạo xem. Tôi sinh ra lớn lên ở thôn gần đây, rất quen thuộc với khu này. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi không tìm được việc làm nên đã dứt khoát ở đây làm hướng dẫn viên. Mặc dù du khách ít, nhưng chỉ cần nhận một đơn là đủ để ăn cả năm”, Quách Lệ cười đáp.

Đi khoảng một tiếng đồng hồ, đường dưới chân đã biến thành đường núi gập ghềnh khó đi, thân xe xóc nảy, không ngừng lắc lư.

“Chủ tịch Lâm, ngồi cho vững nhé!”.

Quách Lệ nắm chặt vô lăng, đạp chân ga, dùng hết sức chạy lên núi.

Đi tiếp một tiếng đồng hồ nữa, xe đã đến lưng núi của núi Chung Thân.

Nơi này đường hẹp, bên cạnh là vực sâu vạn trượng, lái xe rất nguy hiểm. Nếu người có tố chất tâm lý không vững, lái xe ở nơi này e là không có sức lực để đạp ga, sợ đến mức cả người nhũn ra.

Vù!

Lúc này, một tảng đá đột nhiên lăn từ trên vách núi xuống.

“Cẩn thận!”.

Bình luận

Truyện đang đọc