NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Ba năm trước, Lâm Chính một mình từ chi nhánh gia tộc Lâm Thị đến Giang Thành, thành hôn với Tô Nhu chưa từng gặp mặt. 

Lúc đó anh không có đồng xu dính túi, chỉ có một chiếc balo, vài cuốn sách y học và… một tờ hôn ước. 

Anh còn nhớ vẻ mặt như tro tàn của Tô Nhu tối ngày kết hôn. 

Anh vẫn còn nhớ sự phẫn nộ của Trương Tinh Vũ và sự bất lực của Tô Quảng tối hôm đó. 

Mặc dù anh không quan tâm, nhưng vào lúc đó, anh vẫn cảm thấy mình nợ gia đình này. 

Nhưng từ hôm nay trở đi, anh sẽ không nghĩ như thế nữa. 

Tô Nhu… vẫn là Tô Nhu ngày đó, anh không chạm vào cô. 

Bây giờ, anh cũng đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng, dù là một người chồng trên danh nghĩa. 

Bây giờ trở đi, cho dù thật sự phải ly hôn, Lâm Chính cũng không có gì phải tiếc nuối. 

Tô Nhu hơi hoảng loạn, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải. 

Trương Tinh Vũ lại nhắm chuẩn thời cơ, nói với Lâm Ngữ Yên: “Cô bé, qua đây”. 

“Làm gì mới được chứ?”, Lâm Ngữ Yên tò mò nhìn Trương Tinh Vũ. 

“Cháu cứ qua đây đi là được!”, Trương Tinh Vũ lập tức nói. 

Lâm Ngữ Yên nhìn chằm chằm Trương Tinh Vũ, sau đó quay đầu đi: “Nếu không có chuyện gì thì cháu muốn ngồi đây ăn cơm”. 

“Ầy, cháu nói chuyện kiểu gì đấy?”, Trương Tinh Vũ buồn bực. 

Nhưng ngại có Chủ tịch Lâm ở đây, bà ta cũng không dám nổi giận, âm thầm hừ một tiếng, sau đó chào Lâm Chính, kéo Tô Quảng đi. 

Lâm Chính cũng không giữ bọn họ. 

Dù sao chút tâm tư của Trương Tinh Vũ, anh liếc mắt là có thể nhìn thấu. 

“Chủ tịch Lâm, chúng ta có thể nói chuyện không?”. 

Lâm Ngữ Yên thấy cũng tới lúc rồi, tự mình uống một ngụm rượu vang, mỉm cười nói. 

“Huyền Sâm Vương đâu?”, Lâm Chính hỏi ngược một câu. 

Lâm Ngữ Yên khẽ biến sắc, sau đó lắc đầu nói: “Bố tôi đang xin với gia tộc rồi”. 

“Vậy thì đợi lấy được Huyền Sâm Vương rồi hãy nói chuyện với tôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói. 

“Anh… thần y Lâm, tôi có thành ý đến đây tìm anh thương lượng! Hi vọng anh có thể cho tôi cơ hội!”, Lâm Ngữ Yên đè nén lửa giận trong lòng, nhỏ giọng nói. 

“Vậy thành ý của cô là gì?”, Lâm Chính lại hỏi ngược. 

Câu hỏi này khiến Lâm Ngữ Yên cứng họng. 

Cô ta lại uống một ngụm rượu vang, nghiêm túc nói: “Thần y Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi không phải kẻ ngốc, chuyện này chúng tôi đã đoán được đại khái, đây chắc là kiệt tác của anh phải không? Nhà họ Lâm chúng tôi không thù không oán với anh, vì sao anh lại đẩy nhà họ Lâm chúng tôi vào chỗ chết?”. 

“Phương thuốc là các người trộm, bây giờ các người lại trách tôi? Suy nghĩ của các người thật là thú vị”, Lâm Chính khẽ cười nói. 

“Tôi…”, Lâm Ngữ Yên phát hiện mình hoàn toàn không có lý để nói. 

Nói cách khác… từ lúc bắt đầu Lâm Chính đã nắm quyền chủ động. 

“Thần y Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi dự định hóa giải mọi hiềm khích với anh, chuyện này dừng ở đây, thế nào? Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”, Lâm Ngữ Yên nói thẳng vào vấn đề. 

“Chuyện này không phải cô nói là được, nhà họ Lâm rộng lớn há lại có thể chịu được mối nhục này? Nhà họ Lâm các người không tìm tôi trả thù rửa nhục, cô tin được không?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Yên, nói. 

Lâm Ngữ Yên ngạc nhiên, nhíu mày: “Thần y Lâm, nếu anh không tin, anh có thể theo tôi về nhà họ Lâm một chuyến, chú tôi Lâm Hình muốn đàm phán với anh. Mặc dù ông ấy không phải gia chủ, nhưng ở mức độ nào đấy cũng có thể đại diện cho nhà họ Lâm”. 

Mục đích chuyến đi lần này của Lâm Ngữ Yên thứ nhất là thăm dò ý tứ của thần y Lâm, thứ hai là có cơ hội thì dẫn Lâm Chính đến Yên Kinh. 

Nhà họ Lâm rõ ràng vẫn chưa muốn từ bỏ Tập đoàn Dương Hoa. 

Nhưng bây giờ Lâm Chính làm gì còn coi trọng nhà họ Lâm? 

Huống hồ, nếu không vì nhà họ Lâm, sao mẹ anh lại phải chết? 

Mối thù lớn như vậy, định sẵn Lâm Chính sẽ không thể nào thỏa hiệp. 

“Ngon không?”, Lâm Chính nhìn sang Tô Nhu luôn im lặng không lên tiếng ở bên cạnh. 

Tô Nhu ngơ ngác. 

Cô không hiểu cuộc trò chuyện giữa Lâm Ngữ Yên và Lâm Chính, cô cũng không xen vào, không ngờ Lâm Chính đột nhiên lại chuyển chủ đề sang cô. 

Cô hơi ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sau đó gật đầu: “Ngon… Ngon…”. 

“Vậy thì ăn nhiều một chút”, Lâm Chính vẫy tay. 

Bồi bàn ở bên cạnh lập tức đi tới, rót đầy rượu cho Tô Nhu. 

“Cheese!”, Lâm Chính nâng ly rượu lên. 

“Cheese”, Tô Nhu hơi mất tự nhiên, cũng nâng ly rượu lên. 

Hai người hoàn toàn coi Lâm Ngữ Yên như không khí. 

“Thần y Lâm, tôi…”, Lâm Ngữ Yên tức đến mức run lên. 

Cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Lâm, đã bao giờ bị người ta xem thường như vậy? 

Lâm Ngữ Yên đang định nổi giận, Lâm Chính lại lên tiếng: “Cô Lâm, nếu cô đến để ăn cơm, tôi có thể mời cô. Nhưng nếu cô ôm mục đích khác đến đây thì mời cô về cho. Cuộc chiến tranh này là nhà họ Lâm nổ phát súng đầu tiên, bây giờ nhà họ Lâm nói không đánh là không đánh, cô cảm thấy có khả năng đó không?”. 

“Nói vậy là thần y Lâm dự định đối kháng với nhà họ Lâm chúng tôi đến cùng?”, Lâm Ngữ Yên lạnh lùng hỏi. 

Lâm Chính không lên tiếng. 

Lâm Ngữ Yên đập bàn, tức giận nhìn Lâm Chính, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, anh đừng nghĩ anh thật sự đã thắng! Bây giờ anh đang đối mặt không phải thực lực chân chính của nhà họ Lâm chúng tôi. Tôi khuyên anh một câu, cho đến bây giờ, nòng cốt của gia tộc vẫn chưa ra tay, chuyện này vẫn chỉ đang được Hình Kính Ti xử lý. Nếu Hình Kính Ti không thể giải quyết, nòng cốt của nhà họ Lâm sẽ vào cuộc. Đến lúc đó sợ là anh không có cơ hội để hối hận! Anh vốn dĩ không biết nòng cốt của nhà họ Lâm đáng sợ đến mức nào!”. 

Cô ta vừa dứt lời, trong mắt Tô Nhu lộ ra vẻ lo lắng, nhưng cô sẽ không xen vào chuyện này. Dù gì theo cô thấy, mình chỉ là một người ngoài. 

Lâm Chính vẫn im lặng, chăm chăm ăn thức ăn. 

Lâm Ngữ Yên tức đến mức run lên. 

Nói thật, hôm nay nghe được tiếng đàn không thể quên của Lâm Chính, Lâm Ngữ Yên đã có chút thiện cảm với thần y Lâm. 

Nếu có thể, cô ta thật sự không muốn nhìn thấy thần y Lâm đứng ở phía đối lập mình. 

Nhưng sự quật cường của thần y Lâm vượt ngoài dự liệu của cô ta… 

“Cô Lâm, nếu ăn no rồi thì mời cô rời khỏi đây đi. Bữa tối này nghiêm ngặt mà nói là tôi mời cô Tô Nhu, mong cô đừng quấy nhiễu bầu không khí ở đây”, Lâm Chính ung dung đặt ly rượu xuống, nói. 

“Anh… Được! Được! Thần y Lâm, nếu anh đã không nghe lời tôi nói, đến lúc đó chịu thiệt thòi thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh! Anh đợi đấy mà hối hận đi!”, Lâm Ngữ Yên căm giận cầm lấy túi xách, xoay người đi thẳng. 

“Cô Lâm…”. 

Tô Nhu gọi một tiếng, nhưng Lâm Ngữ Yên không thèm quay đầu lại. 

Lâm Chính không quan tâm  đến Lâm Ngữ Yên, xem đồng hồ, cảm thấy cũng đã đến giờ, chuẩn bị đứng dậy rời đi. 

Đúng lúc này, bồi bàn đột nhiên cầm bộ đàm lên nói mấy câu, sau đó gật đầu, đi về phía Lâm Chính. 

“Chủ tịch Lâm, có chuyện rồi, anh xuống dưới xem sao đi”, bồi bàn nhỏ giọng nói. 

“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính hỏi. 

“Là bà Trương và ông Tô, hình như hai người họ đang ẩu đả với người khác ở bên dưới”, bồi bàn nói. 

“Ồ?”, Lâm Chính nhíu mày. 

Tô Nhu hết sức kinh ngạc: “Anh nói gì?”.

Bình luận

Truyện đang đọc