NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 4370

“Là đầu của thần y Lâm! Không sai! Là đầu của anh ta! Ha ha ha, Trương Sóc, anh làm tốt lắm! Mau kể lại xem anh đã giết anh ta kiểu gì? Mau nói cho tôi biết đi!”, Long Giang Phong hưng phấn nói.

Trương Sóc đã có sẵn lời thoại Lâm Chính dạy, lập tức nói ra những lời đã học thuộc từ trước.

Long Giang Phong nghe xong thì tin sái cổ.

“Lợi hại đấy Trương Sóc, học viện Huyền Y Phái cũng có cao thủ trấn giữ, trong đó cường giả như mây, thế mà không ngờ anh lại dụ được thần y Lâm ra ngoài để giết! Không tệ, không tệ! Tôi đã coi thường anh rồi!”.

“Cậu Long, cậu đúng là đã coi thường tôi thật! Bây giờ đầu của thần y Lâm đã ở đây rồi, tiền đâu?”, Trương Sóc mỉm cười nói, cho dù trong lòng đang vô cùng căng thẳng.

“Lát nữa tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của anh, chỗ này không còn việc của anh nữa rồi, anh đi đi”.

“Được, cậu Long, sau này còn chuyện gì thì hãy liên hệ với tôi”.

Trương Sóc nói xong vội vàng xoay người bỏ đi, không ở lại một giây phút nào.

Long Giang Phong nheo mắt nhìn bóng lưng rời đi của Trương Sóc, vẫn đứng im chỗ cũ.

Chờ Trương Sóc đi rồi, hắn mới xoay người.

Sau lưng Trương Sóc không biết từ lúc nào cũng xuất hiện một người đàn ông.

Người đàn ông mặc trang phục thường ngày, đeo kính râm và khẩu trang, hai tay đút vào túi áo, không nhìn rõ diện mạo.

Long Giang Phong liếc nhìn người kia, khẽ cười nói: “Tốt xấu gì núi Long Ngâm cũng là nơi tiên phong đạo cốt, anh ăn mặc tùy tiện như vậy không thấy là phá hỏng sự tao nhã của nơi này sao?”.

“Đừng nhiều lời nữa cậu chủ Long, người vừa rồi quả thực đã giết thần y Lâm sao?”, người đàn ông lên tiếng, ánh mắt sau kính râm đầy kinh ngạc và chấn động.

Hình như đến bây giờ vẫn có chút không tin.

“Hừ, Long Giang Phong tôi là ai chứ? Tôi là người của đại hội! Người tôi tìm đương nhiên không thể khinh thường được rồi, giết một thần y Lâm tép riu dễ như trở bàn tay”, Long Giang Phong khinh bỉ nói.

“Có thể để tôi giám định đầu của thần y Lâm không?”.

“Anh vẫn không tin à? Thôi được rồi, cho anh nhìn một cái! Tôi cũng biết là các anh có thù với thần y Lâm, lần này thần y Lâm chết, các anh cũng bớt một mối họa nhỉ?”, Long Giang Phong cười lớn, ném cái đầu người qua.

Người đàn ông đỡ lấy, rồi kiểm tra kĩ càng.

Nhưng một lát sau, anh ta biến sắc.

“Không ổn rồi, cái đầu này là giả! Các anh bị lừa rồi!”.

“Cái gì?”.

Nụ cười của Long Giang Phong cứng đờ lại, quay phắt sang nhìn người đàn ông kia: “Anh không nhầm đấy chứ? Đầu người mà cũng có giả sao?”.

“Chắc chắn đây là giả!”, người đàn ông khẳng định chắc nịch.

“Nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng… không phải là ngụy trang mà…”

“Cậu chủ Long, thuật ngụy trang này cực kỳ tinh vi, nó không chỉ là thuật dịch dung bình thường, mà là một loại thủ đoạn giống như cấy da. Nhưng khác với cấy da thông thường, nó gần như là không để lại dấu vết gì. Nhìn bề ngoài thì đây đúng là đầu của thần y Lâm, nhưng lột lớp da này đi thì sẽ khác”.

Người đàn ông lạnh lùng nói, rồi lột da của chiếc đầu ra.

Long Giang Phong lập tức ngây người.

Dưới lớp da thịt là một chiếc đầu làm bằng xương heo và mảnh vụn đắp thành.

Bình luận

Truyện đang đọc