NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1884

“Mã Hải? Sếp Mã của Dương Hoa ư?”

Tô Nhu không khỏi bị sốc.

Nhưng một lúc sau, dường như cô nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trầm giọng hỏi: “Vậy… Tấm thẻ vừa rồi… Là chủ tịch Lâm đưa cho anh à?”

“Chủ tịch Lâm? Không phải anh nói là Mã Hải đưa cho anh sao?”, Lâm Chính cau mày nói.

“Mã Hải vô duyên vô cớ đưa cho anh một tấm thẻ ngân hàng có số tiền khổng lồ sao? Anh nói cho em biết, ông ta… có đưa ra yêu cầu gì với anh không?” Tô Nhu vội hỏi.

“Ông ta không yêu cầu gì cả!”

“Lâm Chính, anh còn muốn lừa em! Nói cho em biết đi! Anh và Chủ tịch Lâm đã có thỏa thuận gì rồi đúng không?”, Tô Nhu nước mắt lưng tròng đau lòng chất vấn.

“Sao cơ?”, Lâm Chính ngạc nhiên. Thế nhưng anh nhanh chóng nhận ra ý của Tô Nhu là gì.

Có lẽ cô tưởng anh đã bán đứng, giúp chủ tịch Lâm theo đuổi cô nên mới có được tấm thẻ đen này.

“Tô Nhu, em hiểu lầm rồi. Anh không thỏa hiệp gì với Mã Hải cả. Còn tấm thẻ này…thật sự là Mã Hải tặng cho anh”, Lâm Chính tỏ ra bất lực.

“Vô duyên vô cớ, Mã Hải đưa thẻ cho anh làm gì?”, Tô Nhu hai mắt rưng rưng.

“Chuyện này…thôi bỏ đi, chuyện tới ngày hôm nay thì anh cũng nói thật cho em biết, Tô Nhu, thực ra…anh chính là chủ tịch Lâm”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.

“Em là Quan Thế Âm chắc?”, Tô Nhu trở nên kích động: “Lâm Chính, vì lừa em mà nói dối tới mức đó anh cũng làm được à?”

“Anh…”, Lâm Chính á khẩu.

Thực ra anh sớm đã đoán ra. Rằng nói thật cho Tô Nhu thì cô cũng không tin. Vì dù sao thì chuyện này cũng sốc quá nên sẽ chẳng có mấy người tin anh cả. Một chàng rể vô dụng có thể là tổng tài của công ty Dương Hoa đình đám sao?

Điều này khác gì là một tên ăn mày trở thành một hoàng đế chứ? Tô Nhu cho rằng chắc chắn chủ tịch Lâm có ý tứ với mình. Tin này truyền quá nhanh ở Giang Thành đi. Hơn nữa việc Dương Hoa quan tâm tới Duyệt Nhan quá mức cũng khiến cô cảm thấy khó hiểu.

Vô duyên vô cớ thì tại sao Dương Hoa lại phải quan tâm tới bạn như vậy chứ? Chắc chắn là có mục đích mà. Hơn nữa mục đích này là gì thì đương nhiên Tô Nhu có thể đoán ra được…

Tô Nhu tức giận bặm môi: “Anh đi trả lại tấm thẻ cho em”.

“Điều này…”

“Nói với Mã tổng, số tiền đã tiêu, em sẽ cố gắng trả lại cho ông ấy. Ngoài ra, nhờ ông ấy chuyển lời tới chủ tịch Lâm, em đã có chồng, nên vẫn có giới hạn của mình. Anh rõ chưa?”, Tô Nhu quát lên.

Lâm Chính há hốc miệng, không biết phải nói như thế nào, đành thở dài: “Thôi được”.

“Cả anh nữa, sau này đừng có tự ý nhận đồ người khác tặng. Anh không biết ý đồ của họ sao? Rốt cuộc anh có còn là đàn ông không? Sao mà không quyết đoán gì hết vậy? Vì tiền mà anh tính bán đứng cả vợ mình luôn hả?”, Tô Nhu như sắp khóc tới nơi.

Lâm Chính im lặng không nói gì. Tô Nhu trừng mắt với, không nói thêm gì nữa, chỉ bắt xe bên đường và kêu lên: “Đi thôI!’

Lâm Chính thầm lắc đầu rồi bước lên xe. Chiếc xe phóng vọt đi.

Trên đường, mặt Tô Nhu lạnh như băng. Rõ ràng là cô đang tức giận lắm. Thiện cảm mà màn biểu diễn đàn piano của Lâm Chính mang lại đã biến mất không để lại dấu vết. Không thể phủ nhận, tâm tư phụ nữ thật khó đoán.

Chẳng phải là anh muốn giúp đỡ cô sao? Thôi khỏi đi, những chuyện như thế này về sau cứ mặc kệ vậy.

Lâm Chính chẳng buồn đôi co. Anh chỉ im lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc