NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3471

“Nhất định là có vấn đề nào đó”, rất nhiều người của Hồng Nhan Cốc không dám tin, họ trợn tròn mắt và kêu lên.

Lâm Chính bật cười: “Pháp thuật cái nỗi gì, chẳng qua là khí và khí kết hợp mà thôi”.

“Cậu nói cái gì?”, cốc chủ lạnh giọng.

“Tôi đã nhìn ra thủ đoạn của bà rồi. Đòn tấn công vừa rồi của bà đã vận dụng khí và cả bột hóa học. Vận dụng khí khiến số bột hóa học này biến thành chất dẫn, tạo ra sức công phá đáng sợ mà thôi. Ha ha, tôi thầm nghĩ khí thôi thì sao có thể có được uy lực tới mức như thế. Hóa ra là bà cho thêm ‘gia vị’ vào à…Nếu đúng như bà nói, mấy cái thứ này là pháp thuật thần tiên thì các giáo viên hóa học trong trường chắc là thành thần tiên hết rồi”, Lâm Chính bước tới, chộp lấy một nắm đất và nói.

Đám đông nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh trong nắm đất. Điều này khiến không ít các đệ tử bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, họ bắt đầu bàn tán.

Cố cchủ Hồng Nhan Cốc nhìn anh với ánh mắt âm sầm: “Xem ra cậu thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi! Được, nếu đã vậy thì tôi cũng sẽ không khách sáo nữa”.

Nói xong, cốc chủ đạp chân lao tới.

Vụt! Bà tay lập tức xuất hiện ngay trước mặt Lâm Chính, đập mạnh về phía người anh.

Lâm Chính đưa tay lên đỡ.

Rầm! Hai tay va chạm Cốc chủ không hề dừng lại, tay còn lại lại tấn công tiếp. Lâm Chính đành phải đỡ đòn. Tốc độ của bà ta nhanh tới mức ghê người, thậm chí sức mạnh còn lớn hơn anh rất nhiều.

Trong quá trình giao đấu, Lâm Chính chỉ cảm thấy hai tay mình như muốn nát vụn. Anh muốn thoát ra nhưng không được. Cốc chủ nhân cơ hội, đập mạnh xuống ngực anh.

Bùm! Lâm Chính bay bật ra, đập mạnh vào đống đổ nát phía sau. Anh chưa kịp đứng dậy thì máu đã ứa ra từ miệng, vùng ngực bị gãy xương, lõm sâu xuống. Với vết thương như vậy, không chết thì cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

Cốc chủ thu tay về.

“Tôi tưởng rằng sau khi hấp thụ nước Thoát Thai Hoàn Cốt thì cậu sẽ mạnh lên chứ. Thật không ngờ chỉ có chút thực lực như vậy. Hừ, đúng là không biết lượng sức mình”, cốc chủ lắc đầu.

Mặc dù Lâm Chính đã vạch trần được trò lừa gạt vừa rồi của bà ta nhưng thực lực của hai người cũng thể hiện rõ ra đó. Dù sao bà ta cũng là cốc chủ. Đến cả quái nhân còn phải kiêng dè.

Các đệ tử Hồng Nhan Cốc ngước lên nhìn. Kích động có, hào hứng có, khinh thường có, bàng hoàng có, sùng bái cũng có…Ai cũng nhìn Lâm Chính hoặc là cốc chủ bằng những biểu cảm khác nhau.

“Hoa Huyền!”, lúc này, cốc chủ gọi.

“Cốc chủ có gì dặn dò ạ?”, Hoa Huyền vội vàng cúi đầu.

“Cô qua đó, cắt đầu của thằng đó cho tôi”, cốc chủ quát.

Hoa Huyền run rẩy. Cô ta há hốc miệng nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Vâng”.

Nói xong, cô ta cầm thanh kiếm, từ từ bước về phía Lâm Chính.

Cô ta có bản tính hiền lành, vốn không thích giết chóc. Thế nhưng lần trước không đưa được Tô Nhu về thì cô ta đã bị trừng phạt, rằng cứ liên quan tới việc giết người thì từ giờ đều do cô ta phụ trách.

Ban đầu cô ta còn cảm thấy phản cảm, nhưng sau đó phát hiện ra…chính mình cũng trở nên tê dại rồi…Cô ta phát hiện ra bản thân chẳng thể thay đổi được gì. Điều duy nhất có thể làm được đó là thuận theo họ. Cô ta biết mình quá kém cỏi, quá nhỏ bé.

Hoa Huyền giơ kiếm lên với ánh mắt đau khổ và bất lực. Thế nhưng đúng lúc này Lâm Chính từ từ đứng dậy.

“Cái gì?”

Hoa Huyền thất thanh: “Anh đã bị gãy đến cả nửa số xương trên người…mà vẫn…có thể đứng dậy được sao?”

“Ai nói với cô là tôi bị gãy hết rồi thế?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Bình luận

Truyện đang đọc