NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN


Câu nói này khiến tất cả mọi người đều đổ dồn mắt vào anh.

"Đây là ai vậy?".

"Ấy, hình như là cái tên Lâm Chính kia!".

"Lâm Chính là ai vậy?".

"Lâm Chính mà cũng không biết à? Vậy anh biết Tô Nhu chứ?".

"Tô Nhu thì biết, đó là người đẹp số một số hai Giang Thành chúng ta, mấy năm trước rất nổi tiếng! Tiếc là lấy phải một thằng vô dụng, mai danh ẩn tích rồi...!Ủa? Lẽ nào là người này..."
"Đúng vậy, người này chính là kẻ ở rể nhà họ Tô, người chồng vô dụng của Tô Nhu, Lâm Chính!".

"Là hắn thật sao?".

"Chết tiệt, tên vô dụng này thật là có phúc!".

"Ha ha, có phúc cái gì chứ? Hắn kết hôn với nữ thần Tô Nhu đã ba năm mà còn chưa từng được nắm tay nữ thần cơ".

"Thật sao? Hắn không được à?".

"Ha ha ha..."
Đám người xung quanh cười ầm ĩ.


Thân phận của người đàn ông nhanh chóng được làm rõ.

Lúc này, những ánh mắt kinh ngạc đã được thay thế hoàn toàn bằng chế giễu, khinh bỉ, và châm chọc.

"Bác sĩ Lâm?".

Hai mắt Cục trưởng Hác bỗng sáng lên.

Viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân là Hồ Dũng cũng vội vàng bước tới.

"Cậu Lâm, sao cậu lại đến đây?", Tề Trọng Quốc kinh ngạc hỏi.

Lạc Thiên ở bên cạnh vành mắt đỏ hoe, muốn nói gì đó, nhưng nhìn Lạc Bắc Minh ở bên cạnh, lại nuốt những lời muốn nói xuống.

"Cuộc thi này cứ để tôi".

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

"Vớ vẩn! Cậu thanh niên, cậu có biết sự kiện này là gì không? Mau về đi! Cuộc thi sắp bắt đầu rồi! Đừng làm lỡ thời gian!".

Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài trắng nghiêm giọng quát.

"Bác sĩ Lâm, tôi biết y thuật của cậu cao minh, nhưng người ở trong đó là Y Vương Hàn Thành...!Cậu còn tương lai rộng mở, không nên bị thân bại danh liệt vì việc này, nếu cậu muốn xem thì đi theo chúng tôi.

Cuộc thi này chỉ có thể để ông Tề tham gia", Cục trưởng Hác thở dài...!
Thấy hình như Cục trưởng Hác quen người này, những người định đuổi Lâm Chính đi lập tức chùn bước.

"Nếu ông Tề chỉ chia sẻ những tâm đắc y thuật, nghiên cứu thảo luận về y thuật với Y Vương Hàn Thành, thì tôi không có bất cứ ý kiến gì.

Nhưng cuộc thi này không phải là giao lưu y thuật, mà là trận chiến về thể diện, liên quan đến vinh nhục của từng bác sĩ Đông y.

Cuộc thi này rất nhiều người có thể tham gia, nhưng Tề Trọng Quốc thì không?".

"Tại sao?".

Có người vô thức hỏi.

"Bởi vì ông ta không xứng", Lâm Chính đáp.

"Ồ!".


Xung quanh bỗng nhiên ồ lên.

Tề Trọng Quốc cũng ngây ra.

Các bác sĩ Đông y đi cùng tức giận.

"Khốn kiếp! Khốn kiếp!".

"Thanh niên bây giờ càng ngày càng ngông cuồng!".

"Bác sĩ Tề là tiền bối ở bệnh viện Đông y chúng tôi, là ngôi sao sáng trong giới y học Giang Thành! Cậu có thân phận gì mà dám sỉ nhục bác sĩ Tề như vậy?".

"Không biết trời cao đất dày!".

"Bảo vệ, mau đuổi cậu ta đi!".

Mọi người xung quanh tức giận kêu lên.

Lần này thì ngay cả Cục trưởng Hác cũng có chút tức giận.

Ông Tề đã đứng ra gánh hết mọi ô danh, mà Lâm Chính còn nói với ông ấy những lời như vậy, không biết tôn trọng gì cả.

Phải biết rằng, nếu thua trong cuộc thi này thì không đơn giản là bị người đời chửi rủa, mà còn bị ghi vào sử sách, bị người đời sau phỉ nhổ.

Không ai muốn tham gia cuộc thi chắc chắn sẽ bị thua này, nhưng ông Tề lại đứng ra.

Tinh thần này đã khiến người ta kính phục rồi!
Nhưng Lâm Chính thì sao?
Đúng là ngông cuồng hết sức!
Nhưng Lâm Chính phớt lờ tất cả những lời chất vấn và chửi bới.


"Ông Tề, tôi không có ý hạ thấp ông, sở dĩ tôi nói ông không xứng tham gia cuộc thi này là vì ông rất khó thắng được Y Vương Hàn Thành! Ông mà tham gia thì y học Hoa Quốc thua chắc! Ông sẽ chỉ khiến y học Hoa Quốc mất mặt thôi!".

Câu này nói hơi thẳng thắn quá đấy!
Tề Trọng Quốc vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Vậy cậu Lâm...!ý của cậu là..."
"Để tôi", Lâm Chính nói đầy kiên định: "Bởi vì tôi có thể thắng!".

Anh vừa dứt lời, xung quanh lại xôn xao.

"Chém gió vừa thôi! Dựa vào cậu sao?".

"Khẩu khí lớn lắm! Cậu nghĩ cậu là Hoa Đà chắc?".

"Ngay cả ông Tề cũng chắc chắn sẽ thua, cậu là cái thá gì chứ?".

"Cút! Đây không phải là nơi cậu chém gió! Đến từ đâu thì cút về đó".

Có người chế giễu chửi rủa, khi nghe thấy phía đám đông truyền tới thông tin về Lâm Chính, tiếng mỉa mai của mọi người lại càng nhiều hơn.

"Lâm Chính, cậu cứ về đi, chuyện ở đây không cần cậu lo".

Cục trưởng Hác lạnh lùng nói..


Bình luận

Truyện đang đọc