NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1814

“Rời khỏi nước Mễ sao?”

Anna giật mình, sau đó run rẩy nói: “Có thể anh nói đúng. Tôi không thể ở đây lâu được, nếu không sẽ chết mất”.

Jesse nhìn cô ta nhưng không nói gì.

“Cảm ơn anh, Jesse”

“Đừng khách sáo. Chúng ta không là đồng nghiệp thì cũng là bạn bè. Không phải sao?”

“Cảm ơn những gì anh đã làm cho tôi. Nếu không có anh thì tôi thật sự không biết sẽ biến thành người như thế nào nữa…Vừa rồi thật đáng sợ”.

“Cô không nên xuất hiện ở đây. Ramon quá xấu xa. Cô khiến anh ta không có được bản thảo của bác sĩ Howard, nên anh ta hận lắm. Anh ta sẽ tìm mọi cách để dìm cô xuống.

“Đúng vậy…hầy, giờ nói mấy điều này cũng vô ích. Có lẽ anh cũng bị bại lộ rồi. Tôi nhận ra xe của anh thì chắc chắn Ramon cũng sẽ nhận ra. Jesse, có lẽ anh cũng không thể ở lại Hiệp hội nữa”.

“Tôi sẽ cân nhắc tới việc rời đi. Nhưng không phải bây giờ, rất nhiều xương máu của tôi đổ xuống ở đây, tôi phải đưa chúng đi theo nữa”.

“Vậy anh cũng phải nhanh lên chút đi”.

“Yên tâm đi Anna, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân”, Jesse vừa đạp chân ga vừa nói. Anh ta định đưa Anna tới khách sạn tắm rửa. Nhưng có vẻ như Anna không muốn đi.

“Jesse, đưa tôi tới công viên Black Rocks đi”.

“Cô tới đó làm gì?”

“Tôi phải đi tìm thầy của tôi”.

“Cô định nhờ thầy của cô giải quyết chuyện này sao?”

“Có thể là thầy cũng bó tay. Tôi chỉ muốn khuyên thầy mau chóng rời đi thôi”

“Thầy có nghe lời cô không?”

“Thầy hơi cố chấp, hi vọng sẽ nghe lời của tôi”.

“Vậy thì ok, chúng ta tới công viên”, Jesse gật đầu, đạp mạnh chân ga. Chiếc xe lao đi.

Tầm hai mươi phút sau, chiếc xe đỗ lại trước cổng của công viên Black Rocks. Anna lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho Lâm Chính.

“Thầy đang ở đâu?”

“Tôi vừa đi lấy thuốc, cũng không tệ, có thu hoạch…sao thế?”, Lâm Chính ở đầu dây bên kia khẽ mỉm cười.

“Thầy quay lại ngay đi. Tôi đang ở công viên Black Rocks đợi thầy. Chúng ta phải rời khỏi nước Mễ ngay lập tức”, Anna vội vàng nói.

“Tại sao?”, Lâm Chính cảm thấy không hiểu.

“Không có thời gian giải thích đâu. Thầy mau ra đi”, Anna cuống cả lên.

Lâm Chính khẽ chau mày và tắt máy. Tầm mười phút sau, Lâm Chính nhanh chóng đi tới trước công viên. Anna kéo kính cửa xuống, hét lên với anh: “Thầy ! Ở đây!”

Mặc dù Lâm Chính đứng khá xa Anna nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt tím ngắt thành từng mảng của cô ta…

Lâm Chính mặt tối sầm, vội vàng bước tới: “Mặt của cô…làm sao vậy?”

Anna giật mình, vô thức nhận ra những vết thương trên mặt mình. Cô gái hé miệng nhưng không biết phải giải thích thế nào.

“Chào anh Lâm”, Jesse thò đầu ra, chào Lâm Chính.

Bình luận

Truyện đang đọc