NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3981

“Sao nào? Tôi không lừa cậu chứ? Bây giờ vẫn còn chảy máu đây này, đau chết đi được! Tôi nói cho cậu biết, đây cũng được coi là chứng cứ, các cậu không chối được đâu!”, Tiết Tường tức giận mắng mỏ, nói những lời rất khó nghe.

Nhưng Lâm Chính mặc kệ hắn, chỉ mải xem vết thương, anh còn thò tay vào trong áo, hình như đang kiểm tra miệng vết thương.

“Tôi không nhìn rõ lắm, anh có thể ra kia đứng dưới ánh đèn để tôi xem kĩ hơn không?”, đúng lúc này, Lâm Chính nói.

“Mẹ kiếp, cậu có thôi đi không?”, Tiết Tường nổi giận.

“Sư huynh, anh nghe cậu ta đi, cho cậu ta hết hi vọng, chúng ta không sợ”, Lý Đào khinh bỉ cười khẩy.

Tiết Tường nghe thấy thế liền gật đầu nói: “Được, anh sẽ cho cậu ta hết hi vọng luôn”.

Dứt lời, liền đi theo Lâm Chính đi tới đứng dưới ánh đèn bên cạnh.

Lâm Chính lại tiếp tục kiểm tra, nhưng quay lưng về phía mọi người.

Các đệ tử có mặt đều tỏ vẻ nghi hoặc.

“Có cần phải thế không?”.

“Vết thương này nhìn một cái là thấy, sao tên Lâm Chính này kiểm tra kĩ thế?”.

“Đúng là lãng phí thời gian của mọi người”.

“Lâm Chính, cậu giở trò gì vậy?”.

“Có phải cậu đang kéo dài thời gian không?”.

Một số đệ tử bất mãn, bắt đầu la ó.

Tiết Tường cũng cực kỳ mất kiên nhẫn, tỏ vẻ chán ghét nói: “Được chưa vậy? Lâm Chính, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người nữa! Cậu kiểm tra xong chưa?”.

“Xong rồi!”.

Lâm Chính rụt tay lại, khẽ gật đầu.

“Nếu đã kiểm tra xong, thì chắc hẳn kết quả đã rất rõ ràng rồi nhỉ?”, Tiết Tường mỉm cười, quay đầu lại nói: “Tứ tôn trưởng, tôn trưởng có thể tuyên bố kết quả phán quyết, rồi lập tức hành hình được rồi”.

“Ừ”.

Tứ tôn trưởng gật đầu, đang định lên tiếng.

Nhưng Lâm Chính bỗng hỏi: “Tuyên bố kết quả gì?”.

“Đương nhiên là kết quả tội cố ý mưu sát của Liễu Như Thi rồi”, Lý Đào cười khẩy.

“Cố ý mưu sát? Ăn nói vô căn cứ”, Lâm Chính hừ mũi nói.

“Lâm Chính, vừa nãy cậu cũng đã kiểm tra vết thương rồi còn gì! Sao nào? Lẽ nào cậu còn định đổi trắng thay đen sao?”, Tiết Tường hừ mũi.

“Đổi trắng thay đen gì chứ? Rõ ràng ngực anh không có vết thương, nhưng lại nói Liễu sư muội đâm anh! Tôi thấy người đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người là anh mới đúng!”, Lâm Chính đáp trả.

Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.

“Cậu nói cái gì? Lồ ng ngực tôi không có vết thương?”.

“Đúng”.

“Ha ha ha, cậu bị điên à? Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho kĩ đây, xem vết thương ở lồ ng ngực tôi có phải do con khốn Liễu Như Thi này đâm không!”.

Bình luận

Truyện đang đọc