NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lâm Chính hờ hững nói, sau đó hất tay. 

Một cây châm bạc bay ra, đâm vào cánh tay của người đã lên tiếng hỏi. 

Trong nháy mắt, hai tay người đó không run rẩy nữa. 

Người đó ngạc nhiên, không tin nổi nhìn hai tay mình, sau đó mừng rỡ kêu lên: “Tôi hồi phục rồi? Tôi hồi phục rồi!”. 

Người xung quanh cũng trợn tròn mắt, như chứng kiến kỳ tích. 

“Không, anh vẫn chưa hồi phục, nếu muốn thật sự hồi phục, anh cần phải trải qua rất nhiều bước nữa”. 

Lâm Chính lắc đầu. 

Quả nhiên, chỉ một phút sau, hai cánh tay của người đó lại run lên, vẫn là triệu chứng của Phần Tịch. 

Cho dù chỉ là một phút ngắn ngủi, nhưng lại khiến bọn họ nhìn thấy được hi vọng. 

Người lên tiếng hỏi điên cuồng chạy tới, ôm chân Lâm Chính, khẩn thiết hét lên: “Thần y Lâm, xin hãy cứu tôi, cầu xin cậu hãy cứu tôi. Tôi biết sai rồi, chỉ cần cậu đồng ý cứu tôi, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng sẵn sàng!”. 

Đám đông nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tất cả đều chạy tới, xin lỗi đồng thời van xin Lâm Chính. 

“Thần y Lâm, hãy cứu tôi với!”. 

“Chúng tôi biết sai rồi”. 

“Cầu xin cậu rủ lòng từ bi, cứu chúng tôi một lần đi”. 

“Cậu muốn chúng tôi làm gì, chúng tôi cũng đồng ý, cầu xin cậu”. 

… 

Tiếng van xin vang lên không dứt. 

Bọn họ không kìm chế được nữa, dù là bác sĩ thiên tài cũng như vậy. 

Đám người Liễu Như Thi, Nam Hành đều kinh ngạc. 

Tần Bách Tùng há hốc miệng. 

Hồng Gia Lạc đã ngây người ra từ lâu. 

Ai mà ngờ được, mọi chuyện Lâm Chính nói đều đúng hết? 

Lâm Chính không quan tâm  đến sự van xin của bọn họ, chỉ nhìn về phía người duy nhất còn đứng. 

Người đó chính là Hùng Trưởng Bạch. 

Anh đang đợi câu trả lời của Hùng Trưởng Bạch. 

Hùng Trưởng Bạch cũng lộ ra vẻ mặt đau khổ và bi thương. 

Cuối cùng, ông ta chậm rãi hạ mình, cúi đầu, giọng nói khàn khàn mà đau thương: “Thần y Lâm… tám tuổi tôi đã học y, đến nay chưa từng gián đoạn, tôi… không buông bỏ được Đông y…”. 

Vị viện trưởng của Nam Phái… cuối cùng cũng cúi thấp mái đầu kiêu ngạo của mình.

Chương 354: Một phần mười thực lực

Cả Nam Phái người thì chạy, người thì ngất, người thì bò, tất cả đều bị Lâm Chính kiểm soát hoàn toàn và phục anh sát đất. 

Đây là điều mà không ai ngờ tới. Tần Bách Tùng biết là Lâm Chính muốn báo thù Nam Phái nhưng ông ta không ngờ anh lại báo thù bằng các khủng khiếp và khốc liệt tới thế này. 

Đúng là triệt để. Ai mà ngờ, một Nam Phái tầm cỡ như vậy lại phải cúi đầu trước anh. 

Vậy thầy có chữa cho những người này không? Nếu mà chữa ngay thì anh tốn sức khiến họ thành ra như vậy làm gì? Nhưng nếu không chữa thì chắc cả đám sẽ tìm cơ hội báo thù lại anh mất. 

Như vậy thì, tất cả những điều tạo ra trước đó trở nên vô nghĩa sao? Tần Bách Tùng nhìn Lâm Chính bằng vẻ hoang mang. 

Lâm Chính chỉ liếc nhìn đám đông. Anh không hề trả lời mà chỉ lên tiếng: “Từ ngày hôm nay, trong nước sẽ không còn cái gọi là viện học thuật Nam Phái nữa, cũng không còn tổ chức Nam Phái nữa. Tôi sẽ thành lập một tổ chức Đông y mới, tạm thời gọi là Huyền Y Phái. Bất kỳ ai muốn thoát khỏi Phần Tịch thì phải gia nhập Huyền Y Phái tôi mới chữa cho”. 

“Tôi muốn gia nhập Huyền Y Phái! Thần y Lâm, tôi đồng ý gia nhập! Xin hãy để tôi vào!” 

“Thần y Lâm, xin hãy thu nạp tôi! Tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho Huyền Y Phái!” 

“Thần y Lâm xin hãy cho tôi gia nhập với”, đám đông bắt đầu tranh nhau với ánh mắt đầy hi vọng. 

“Không cần phải vội, hơn nữa cũng đừng tưởng muốn vào là vào được”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

“Phải có y thuật cao mới gia nhập được sao?", một vị bác sĩ lên tiếng. 

“Không phải”, Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên nói: “Gia nhập Huyền Y Phái, không cần phải y thuật cao siêu, dù đang học y cũng được”. 

“Vậy thì kiểm tra cái gì đây?”, Phùng Hiểu Hoành cuống lên hỏi. Lâm Chính nhắm mắt, sau đó từ từ lên tiếng: “Y đức”. 

Dứt lời, đám đông ngây người. Rất nhiều người cảm thấy không hiểu. 

Lâm Chính biết, về phương diện y thuật, người của Nam Phái không hề yếu, thứ bọn họ thiếu là…y đức. 

“Địa chỉ của Huyền Y Phái sẽ ở Giang Thành. Tần Bách Tùng, tôi sẽ bỏ ra một tỷ tệ để thành lập viện học thuật, ông làm viện trưởng, phụ trách thi tuyển. Những người được chọn sẽ được sắp xếp chữa trị. Trong vòng một tháng tôi sẽ chữa khỏi cho những người bị Phần Tịch. 

Nói xong Lâm Chính quay người đi ra ngoài. Đám đông vừa vui mừng vừa lo lắng. Nhưng lúc này chẳng ai nghĩ được nhiều nữa, tất cả đều cúi mình hô vang: “Thần y Lâm đi từ từ ạ”. 

Lâm Chính gật đầu. Bỗng anh nhớ ra điều gì đó bèn nói với Hùng Trưởng Bạch: “Tôi nói một là một, chỉ cần y đức hơn Long Thủ thì tôi đều nhận và chữa trị cho mọi người. Nhưng nhớ kỹ, phải có y đức mới được. Vô đức thì không xứng làm bác sĩ”. 

Hùng Trưởng Bạch tái mặt, chỉ biết mím môi và khẽ gật đầu. Người của Nam Phái im lặng. 

“Cục diện của giới Đông y Trung Hoa đã bị phá vỡ rồi”, Liễu Như Thi khẽ thở dài lầm bầm. 

“Gã này…đã hạ gục Nam Phái như vậy đấy à?”, Nam Hành không biết nói gì. 

Lâm Chính đạp đổ cả Nam Phái có nghĩa là sức mạnh khủng khiếp vận hành hàng trăm năm của Nam Phái đã được chuyển giao vào tay Lâm Chính. 

Nam Phái dựa vào cái gì để duy trì tồn tại? Đó là dựa vào y thuật tuyệt đỉnh của họ. Bất kể là ai, bất kể là thân phận gì đều không thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử, đều không tránh khỏi việc cần sự giúp đỡ của Nam Phái. 

Thế nhưng lúc này Nam Phái đã không còn thủ đoạn giúp họ giải quyết bách bệnh nữa, vậy thì sao bọn họ phải bán sức cho tổ chức này thêm? 

Đây là hiện thực. Huyền Y Phái giờ đây giống như hậu thân của Nam Phái. Những người nắm giữ sức mạnh lớn đương nhiên sẽ dồn hết sức lực vì Huyền Y Phái rồi. 

Hơn nữa Huyền Y Phái không còn là ngang sức với Nam Phái nữa. Vì Nam Phái không hề có…thần y Lâm. Không có người đã khiến Nam Phái bị lật ngược. 

Dù là ai cũng đều sùng bái anh cả, rất nhiều bác sĩ của Nam Phái cũng thế. Thần y Lam với thần pháp của mình, với kỹ thuật sử dụng châm của mình đã hoàn toàn thuyết phục được họ. 

Sau khi ra khỏi học viên Nam Phái, Tần Bách Tùng vẫn còn cảm thấy choáng váng. Thế nhưng trọng trách trên vai ông lúc này đã nặng lắm rồi. 

Ông không hề đi cùng Lâm Chính mà về Giang Thành. Việc giờ ông cần làm nhất là không phải là đi xử lý chuyện của Huyền Y Phái mà là đi nghỉ ngơi, điều chỉnh tâm trạng. 

“Thưa thầy”, đúng lúc Lâm Chính chuẩn bị rời đi thì Hồng Gia Nhạc lên tiếng. 

“Sao thế?”, Lâm Chính liếc nhìn Hồng Gia Nhạc. 

Anh rất có thiện cảm với người thanh niên này. Có thể y thuật của anh ta không phải tốt nhất nhưng anh ta là người đàng hoàng, ngay thẳng nhất. Anh ta không thể khiến cho tất cả mọi người thích mình nhưng có thể khiến họ đánh giá cao bản thân mình. 

“Thầy ơi, tôi có thể trở thành…học trò của thầy thật ạ?”, Hồng Gia Lạc vẫn cảm thấy không dám tin. 

Vì đây là thần y Lâm lừng lẫy hiển hách. Thế nào mà lại trở thành thầy của mình một cách đầy kỳ diệu như thế chứ. 

“Cậu đã là rồi đấy”, Lâm Chính thản nhiên cười nói, đi báo danh đi”. 

“Vâng…vâng”, Hồng Gia Lạc kích động cuống cả lên. Sau đó vội vàng rời đi, vui tới mức chân nọ vấp chân kia. 

Lâm Chính đi tới chiếc xe mà Tần Bách Tùng để lại. Anh định lái về Giang Thành. Nhưng vừa mở cửa thì thấy một mùi nước hoa xộc lên mũi. Lúc này anh mới để ý tới người ngồi trong xe. Đó là một cô gái mặc Hàn phục xinh đẹp. 

“Cô Liễu, hình như đây không phải là xe của cô nhỉ?”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

“Thần y Lâm ở đâu vậy?”, Liễu Như Thi nói giọng dịu dàng, nghe thật dễ chịu. 

“Cô Liễu để tâm tới điều đó vậy à”, Lâm Chính hỏi ngược lại. 

“Sự xuất hiện của thần y Lâm bất ngờ quá. Tôi cứ ngỡ khi anh đối đầu với Y Vương Hàn Thành đã dùng hết tuyệt chiêu rồi. Giờ xem ra có thể đó chỉ là một phần mười thực lực của anh mà thôi”, Liễu Như Thi cười nói. 

“Vậy cô thấy hôm nay tôi dùng mấy phần”, Lâm Chính hỏi ngược lại. 

“Tám phần mười à?”, Liễu Như Thi nhìn anh chăm chăm. Lâm Chính mỉm cười, không nói gì. 

“Rốt cuộc là anh sử dụng mấy phần?”, Liễu Như Thi biết là mình đoán sai. 

“Một phần mười”, Lâm Chính thản nhiên đáp. 

Liễu Như Thi tái mặt, tim đập nhanh khủng khiếp. Một phần mười? 

Vậy mà đã tiêu diệt được Nam Phái rồi sao? Đùa nhau chắc. 

Cô gái lại nhìn Lâm Chính, có thể nhận thấy nụ cười đầy ý vị từ sâu trong đôi mắt anh. Thế nhưng bao trùm lên tất cả vẫn là thần thái vô cùng điềm nhiên. 

Liễu Như Thi hít một hơi thật sâu, cũng không biết là cô gái tin hay không tin mà bỗng không cười nữa, chỉ thận trọng hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Anh…có biết nhà họ Lâm ở Yên Kinh không?”

Bình luận

Truyện đang đọc