NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Ngông cuồng! 

Đúng là ngông cuồng tột cùng! 

Tất cả người nhà họ Ứng đều tức đến đỏ bừng mặt, cả người run rẩy, chỉ muốn xông lên băm thây anh ra. 

Ứng Hùng nổi giận, đâu thể chịu nổi cơn tức này, thế là định xông tới. Nhưng người bên cạnh lập tức ngăn ông ta lại, ra hiệu ông ta đừng nóng nảy. 

“Gia chủ!”, Ứng Hùng vội vàng gọi Ứng Hoa Niên một tiếng. 

Nếu thật sự trừng phạt Ứng Phá Lãng trước mặt mọi người, vậy thì không phải chỉ hi sinh con trai của ông ta, mà còn hi sinh uy nghiêm trăm đời của nhà họ Ứng! 

Chuyện này mà truyền ra, người nhà họ Ứng không bị người ta chê cười hay sao? 

“Thần y Lâm, hình như tôi chưa đồng ý với đề nghị của cậu nhỉ?”, Ứng Hoa Niên ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lâm Chính. 

“Đây không phải đề nghị, đây là yêu cầu. Nếu vẫn chưa đủ thẳng thắn thì ông cứ coi như đây là mệnh lệnh của tôi đi”, Lâm Chính nói. 

“Khốn nạn!”. 

“Thật là kiêu căng!”. 

“Con mẹ mày nói thêm một câu nữa xem!”. 

“Tao không xé nát miệng mày ra là không được mà!”. 

Người nhà họ Ứng đã bị chọc giận hoàn toàn, lần này có tới mười mấy người nhà họ Ứng xông lên, bao vây lấy Lâm Chính. 

Nhìn tư thế giống như chuẩn bị ra tay. 

Long Thủ kinh hãi, vội vàng hét lên: “Các người đừng có làm bậy. Cuộc điện thoại vừa rồi các người cũng nghe thấy rồi đấy, vị đó đứng trên các người đã ra lệnh không được động vào thầy tôi. Nếu các người ra tay, các người làm sao giải thích với bên trên?”. 

Câu nói này làm một số người của nhà họ Ứng sững sờ. 

Nhưng đa số người nhà họ Ứng vẫn không kìm được cơn giận. 

“Ông bớt lấy điều đó ra dọa chúng tôi! Tôi nói cho hai người biết, nơi này là nhà họ Ứng, nếu ông muốn sỉ nhục nhà họ Ứng thì dù là lời ai nói cũng vô dụng, tôi nhất định sẽ bẻ gãy xương ông ra!”, một người trẻ tuổi của nhà họ Ứng tức giận nói. 

“Vậy anh thử xem!”. 

Không đợi Long Thủ nói, Lâm Chính đã trả lời hắn. 

“Mày… Được! Vậy tao sẽ cho mày biết mùi Phá Huyền Thất Thoái của nhà họ Ứng bọn tao!”, người trẻ tuổi đó nổi cả gân xanh, gào lên, định xông tới… 

“Ứng Táo! Lui xuống!”, Ứng Hoa Niên quát khẽ. 

“Gia chủ!”. 

“Lui xuống, tất cả lui xuống, không có mệnh lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được tự tiện hành động, nếu không thì cút ra khỏi nhà họ Ứng cho tôi!”, Ứng Hoa Niên lại nói. 

Bọn họ siết chặt nắm đấm, gần như sắp nghiến nát cả răng. 

Nhưng Ứng Hoa Niên đã lên tiếng, bọn họ cũng không còn cách nào, chỉ đành lùi về sau. 

Ứng Hoa Niên tiến lên, lấy điện thoại ra, tắt máy trước mặt Lâm Chính, sau đó ném cho nguyên lão ở bên cạnh. 

Long Thủ trở nên căng thẳng. 

Người nhà họ Ứng ở xung quanh cũng không khỏi nhíu mày, mơ hồ đã ý thức được điều gì. 

Làm như vậy ông tổ của nhà họ Ứng sẽ không can thiệp vào chuyện ở đây được. 

“Thần y Lâm, tính cách của tôi luôn rất nóng nảy quật cường. Dù là khi ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Ứng cũng vẫn như vậy. Nếu là chuyện tôi đã quyết định, dù người trên khắp thế giới này không cho phép, tôi cũng sẽ làm tới cùng. Kẻ địch? Tôi chưa bao giờ quan tâm kẻ địch của mình là ai, tôi chỉ quan tâm người đó đứng ở vị trí nào, có đối địch với tôi hay không”, Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói. 

“Tôi cũng vậy”, Lâm Chính gật đầu. 

“Thế nên, tôi có thể đồng ý điều kiện của cậu!”, Ứng Hoa Niên nói. 

“Gia chủ!”. 

Gần như tất cả mọi người đều la lên. 

Long Thủ vui mừng. 

Nhưng một giây sau, Ứng Hoa Niên lại nói thêm một câu. 

“Điều kiện trước nhất là cậu phải thắng được tôi!”. 

Ông ta dứt lời, hơi thở của tất cả mọi người dừng mất một nhịp. 

Bọn họ trợn tròn mắt, sững sờ nhìn Ứng Hoa Niên. Giờ phút này không nghe thấy tiếng tim đập của ai, giống như tiếng tim đã dừng lại. 

Long Thủ há to miệng, dường như có thể nhét vừa quả trứng gà. 

Nhưng ông ta cũng xem như phản ứng kịp, lập tức đứng ra nói: “Gia chủ, ông có ý gì?”. 

“Không phải rất rõ ràng sao? Nhà họ Ứng chúng tôi là thế gia cổ võ, muốn nhà họ Ứng chúng tôi khuất phục thì phải thuyết phục tôi bằng võ lực! Nếu không thì các người phải khuất phục chúng tôi. Nhà họ Ứng chúng tôi truyền thừa tới nay đều dựa vào ý niệm này! Có gì không thỏa sao?”, Ứng Hoa Niên nói. 

“Nhưng… Nhưng thầy tôi chỉ là bác sĩ!”, Long Thủ sốt ruột. 

Mặc dù lúc trước biểu hiện của Lâm Chính vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, quả thật giống như chiến thần hạ phàm, khiến người khác không thể tin nổi. 

Nhưng… đây là gia chủ của nhà họ Ứng! 

Thế gia cổ võ như nhà họ Ứng không thể cân đo theo quy tắc của những gia tộc tầm thường. Người có thể ngồi đến vị trí gia chủ, tuyệt đối không chỉ có tài đức vẹn toàn, mà còn phải có một điều cực kỳ quan trọng, đó là võ nghệ. 

Nếu võ nghệ của Ứng Hoa Niên không đạt thì tuyệt đối không thể trấn giữ được nhà họ Ứng. 

Dù sao Lâm Chính cũng chỉ là bác sĩ, ngay cả khi là một y võ thì gặp phải cao thủ võ thuật chính thống như thế, sao anh có thể đấu lại? 

Nếu có sơ suất gì thì mọi thứ coi như chấm hết. 

“Ông không có tư cách đấu với tôi”, Long Thủ còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã lên tiếng. 

“Sao? Thần y Lâm, cậu không dám à?”. 

“Vừa rồi không phải cậu ngông cuồng lắm sao? Bây giờ gia chủ chúng tôi lên tiếng thì cậu lại sợ?”. 

“Hừ, thứ hèn nhát!”. 

Người nhà họ Ứng lại được dịp giễu cợt một phen. 

Nhưng Lâm Chính không phản ứng gì. 

“Không có tư cách? Vậy thần y Lâm, thế nào thì tôi mới có tư cách?”, Ứng Hoa Niên hỏi. 

Lâm Chính sờ cằm, bình tĩnh nói: “Nếu ông thật sự muốn đánh thì cũng có thể, nhưng điều kiện cũng phải tăng thêm!”. 

Anh dứt lời, người của hai bên đều sửng sốt. 

“Thầy, đừng lỗ m ãng!”, Long Thủ lo lắng. 

“Yên tâm, tôi tự có chừng mực”, Lâm Chính bình tĩnh nói. 

“Nhưng mà…”. 

Long Thủ còn định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt tự tin của Lâm Chính, cuối cùng ông ta đành từ bỏ. 

Lúc này, ngoại trừ tin tưởng Lâm Chính, ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác. 

“Thêm điều kiện gì, cậu nói đi”, Ứng Hoa Niên nói. 

“Yên tâm, cũng không phải yêu cầu gì quá đáng. Nếu tôi thắng, tôi không những muốn đưa Liễu Như Thi đi, trừng phạt Ứng Phá Lãng, mà tôi còn muốn nhà họ Ứng các ông đáp ứng với tôi ba việc vô điều kiện. Hơn nữa, sau này gặp tôi, ông và những người xếp sau ông đều phải cúi đầu trước tôi!”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

“Cậu nói cái gì?”. 

“Cậu muốn nhà họ Ứng chúng tôi cúi đầu khuất phục cậu?”. 

“Không thể nào! Chuyện này không thể nào, tôi thà chết cũng sẽ không cúi đầu trước thằng nhóc này!”. 

“Cậu nằm mơ đi!”. 

Người nhà họ Ứng tức giận gào lên. 

Nhưng Ứng Hoa Niên lại hô lên: “Tôi đồng ý với yêu cầu của cậu!”. 

Ngay lúc đó, người xung quanh yên lặng như tờ. 

Tất cả ánh mắt dồn về phía Ứng Hoa Niên, mọi người đều cảm thấy không tin nổi. 

Ứng Hoa Niên lại nói: “Nếu thần y Lâm thật sự có bản lĩnh chiến thắng tôi thì vì sao nhà họ Ứng chúng ta không thể cúi đầu? Dù sao ý niệm của nhà họ Ứng chúng ta là kẻ mạnh đứng đầu, chẳng lẽ mọi người không muốn tôn trọng một người mạnh sao?”. 

Người nhà họ Ứng đều không thể phản bác. 

Đúng vậy, thế giới võ giả vốn là kẻ mạnh đứng đầu. 

Nhưng… thần y Lâm trẻ tuổi như vậy! 

Đến lúc đó, những người họ Ứng kiêu ngạo như bọn họ cúi đầu hành lễ với Lâm Chính trước mặt người khác, vậy thì… nhà họ Ứng còn mặt mũi nào nữa? 

Không ai dám tưởng tượng… 

Ứng Hoa Niên… đang lấy cả nhà họ Ứng ra đánh cược với Lâm Chính…

Bình luận

Truyện đang đọc