NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lâm Chính do dự một lúc, thở dài nói: “Thôi được, nếu mọi người đều hi vọng anh làm vậy thì được thôi, đợi tiệc thọ kết thúc, anh sẽ tìm cơ hội trả lại”. 

Còn một phương diện nữa, món nợ nên tính vẫn phải tính. 

“Vậy thì tốt”, Tô Nhu thở phào. 

Lốp bốp, lốp bốp… 

Lúc này, loạt tiếng pháo dày đặc mà giục giã vang lên. 

Nhà họ Trương trở nên vô cùng náo nhiệt. 

Tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay vang lên tứ phía. 

Ông cụ nhà họ Trương chính thức đi vào đại sảnh. 

Mọi người vội vàng tiến lên gửi lời chúc phúc đến ông cụ Trương. 

Ông cụ tươi cười, liên tục gật đầu nói: “Hay! Hay! Được! Ha ha…”. 

Tất cả mọi người đều tràn đầy vui vẻ, hạnh phúc. 

“Thằng tư”, lúc này ông cụ Trương lên tiếng gọi. 

Người con thứ tư của ông ta tiến lên. 

“Bố ạ”. 

“Mẹ con đâu?”. 

“Mẹ đang ở trong phòng”. 

“Ồ? Vậy thì không quan tâm  đến bà ấy nữa, chúng ta mở tiệc thôi, đừng để khách khứa đợi lâu”. 

“Ây, vâng ạ”. 

Trương Côn đáp, sau đó chạy xuống bắt đầu lo liệu công chuyện. 

Bữa tiệc bắt đầu, mọi người cùng nhau ăn uống, tiếng pháo nổ vẫn không ngừng, các loại lễ tiết lần lượt dâng lên. 

“Thưa bố, chúc bố vạn thế an khang, khổ tận cam lai, đời đời bình an. Đây là linh chi nghìn năm của con đặt mua cho bố, mỗi lần bố lấy một ít nấu ăn, bảo đảm bố sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh tráng kiện!”. Lúc này, Trương Tường, con trai thứ ba của ông cụ, tiến lên dâng quà, mỉm cười nói. 

“Linh chi nghìn năm?”. 

“Tôi chỉ mới nghe tới linh chi trăm năm, linh chi nghìn năm này… chậc chậc chậc… quá ghê gớm, quá ghê gớm!”. 

“Anh ba đúng là có lòng hiếu thảo!”. 

Khách khứa xôn xao, vô cùng tán thưởng Trương Tường. 

Ông cụ cười ha hả, vẫy tay: “Được được, thằng ba, tới uống ly rượu nào!”. 

“Cảm ơn bố!”. 

Trương Tường cung kính tiến tới, uống hết rượu mà ông cụ rót cho. 

Người được uống rượu của ông cụ đồng nghĩa được ông cụ tán thưởng, cả tỉnh Quảng Liễu chẳng có mấy ai uống được rượu này, dù là người nhà họ Trương. 

Trương Tường cười thật tươi, hài lòng lui xuống. Người bên phía ông ta ai nấy đều giơ ngón cái, vô cùng vui vẻ. 

Người con thứ hai Trương Hoa Ca thấy vậy, sắc mặt sa sầm, vội tiến lên nói: “Thưa bố, đây là trà Long Tỉnh trăm năm đặc biệt, nghe nói một lạng này được chắt lọc kỹ càng từ một nghìn cân trà Long Tỉnh, tốn mấy chục năm mới có được từng đó. Con trai cầu được nó từ vua trà, chỉ để dâng tặng bố nếm thử”. 

Ông ta dứt lời, mọi người ở đây đều biến sắc. 

“Vua trà?”. 

“Đó là chuyên gia phẩm trà quyền lực nhất trong nước đấy!”. 

“Trà trong tay ông ta chuyên cung cấp cho Yên Kinh, người bình thường không thể nào cầu được”. 

“Mọi người xem trán của anh hai kìa!”. 

“Chắc là anh ấy dập đầu cầu xin vua trà mới có được số trà đó…”. 

Mọi người hết sức cảm khái, khen ngợi lòng hiếu thảo của Trương Hoa Ca. 

Ông cụ cũng vô cùng cảm động, đứng hẳn dậy, đi tới. 

“Hoa Ca… Con cần gì phải khổ như vậy chứ?”, ông cụ thở dài, dùng tay xoa vết thương trên trán Trương Hoa Ca. 

“Bố, không sao cả, chỉ cần bố vui, chút chuyện này chẳng là gì”, Trương Hoa Ca cười đáp. 

“Haizz…”. 

Ông cụ Trương có chút không đành lòng, mắt mờ đục. 

Nói xong, ông cụ lại rót hai ly rượu. 

“Nào, hai chúng ta uống một ly”. 

“Cạn”, Trương Hoa Ca hét lớn, uống hết một hơi. 

Uống rượu xong, Trương Hoa Ca được ông cụ kéo đến bên cạnh ngồi xuống trò chuyện. 

Nhìn thấy cảnh này, khách khứa đều âm thầm để tâm. 

Xem ra vị trí của Trương Hoa Ca ở trong lòng ông cụ sẽ không tầm thường… 

“Mau lên đi”, vẻ mặt Trương Tinh Vũ không được tự nhiên cho lắm, nói với Tô Quảng ở bên cạnh. 

Tô Quảng nhìn chiếc vòng được đặt làm riêng trong tay mình, có chút do dự không quyết. 

“So với anh ba và anh hai, thứ trong tay mình đúng là chẳng đáng gì…”. 

Nhưng đến lúc này rồi, cũng không còn lựa chọn nào khác. 

“Bố, bố cầm cái này lên đi!”, đúng lúc đó, Lâm Chính lên tiếng. 

Tô Quảng quay đầu lại, thấy trong tay Lâm Chính cầm một bức tranh. 

“Cái này…”. 

“Cầm đi ạ”, Lâm Chính mỉm cười nói. 

Tô Quảng hơi do dự, cuối cùng vẫn nhận lấy. 

Sau khi nắm được thông tin về bức tranh, Tô Quảng hít sâu một hơi, đứng dậy, đi về phía ông cụ. 

“Bố, chúc bố phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. Đây là Thượng Nguyệt Đồ do con trai và Tinh Vũ đặc biệt lựa chọn cho bố, hi vọng bố sẽ thích”, Tô Quảng nâng bức tranh đi tới. 

“Thượng Nguyệt Đồ?”. 

Ông cụ lập tức sáng mắt. 

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên. 

“Thượng Nguyệt Đồ? Nực cười, hàng thật đang ở chỗ tôi, chú lấy hàng nhái lên tặng là ý gì?”.

Bình luận

Truyện đang đọc