NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Đám người Triệu Thiên nghe thấy thế đều không khỏi sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía cửa. 

Mấy người Lâm Chính cũng bất giác nhìn về hướng đó. 

Chỉ thấy một người đàn ông đầy khí chất, mặc vest phẳng phiu, đeo kính gọng vàng bước vào. 

Trong tay người đàn ông kia còn cầm một tập văn kiện, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thấy không khí quỷ dị này cũng không khỏi tỏ vẻ nghi hoặc. 

Hiển nhiên anh ta cũng phát giác ra sự bất thường. 

Nhưng sau khi quan sát một lượt, anh ta bỗng sững người, đôi mắt dưới chiếc kính gọng vàng co lại. Hình như anh ta nhìn thấy gì đó, bỗng dưng trở nên kích động, bước tới. Đến trước mặt Lâm Chính, anh ta há miệng định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng bỗng nghẹn lại. 

“Anh là… thư ký Liêu?”. 

Tô Nhu ở bên cạnh ngạc nhiên, lập tức nhận ra anh ta. 

Đây là thư ký của Mã Hải, nhiều lần thay mặt ông ta tham gia các buổi họp báo, cũng coi như nhân vật của công chúng, mọi người đều biết mặt. 

“Chủ tịch Tô, chào cô! Sếp Mã bảo tôi mang một văn kiện đến cho cô!”. 

Thư ký Liêu kín đáo gật đầu với Lâm Chính, rồi đưa văn kiện trong tay cho Tô Nhu. 

Tô Nhu bất giác đưa tay nhận lấy, nhưng tay đưa được một nửa lại dừng, có chút ngại ngùng nhìn thư ký Liêu, muốn nói lại thôi. 

“Chủ tịch Tô, cô sao vậy? Có vấn đề gì sao?”, thư ký Liêu khó hiểu hỏi Tô Nhu. 

“Ừm… việc này…”, Tô Nhu không biết trả lời thế nào. 

Thư ký Liêu là người thông minh, lập tức ý thức được điều khác thường, xoay người lại, nhìn Triệu Thiên nói: "Giám đốc Triệu, có chuyện gì vậy? Lẽ nào anh và Chủ tịch Tô bàn chuyện dự án không được suôn sẻ sao?". 

"Đương nhiên là không suôn sẻ rồi", Triệu Thiên đảo tròng mắt, lạnh lùng nói: "Cô Tô Nhu thực sự rất quá đáng, cô ta dung túng cho chồng mình đánh Tiểu Thu. Ở tập đoàn Dương Hoa chúng ta, Tiểu Thu cũng được coi như nhân viên lâu năm, vậy mà phải chịu uất ức như vậy, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Công ty Quốc tế Duyệt Nhan có thái độ tồi tệ như vậy thì còn tiếp tục bàn bạc dự án này kiểu gì đây?". 

"Có chuyện như vậy sao?". 

Thư ký Liêu như ngừng thở, da đầu tê dại, sắc mặt cũng tái đi. 

Anh ta biết điều này có nghĩa là gì. 

Nếu là Tô Nhu ra tay thì còn đỡ… nhưng khốn nỗi… lại là Lâm Chính! 

Như vậy thì tính chất sẽ khác đi! 

"Thư ký Liêu, lát nữa tôi sẽ nói nguyên nhân cho anh biết, nhưng chuyện hôm nay nếu Chủ tịch Tô không đưa ra được lời giải thích, thì Triệu Thiên tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Thái độ này mà còn muốn bàn chuyện hợp tác dự án? Nằm mơ đi!", Triệu Thiên hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói. 

"Đúng vậy! Thư ký Liêu, anh phải làm chủ cho tôi! Con khốn này đúng là coi trời bằng vung! Hu hu hu…", Tiểu Thu khóc thành tiếng. 

Những người còn lại cũng tức giận chỉ trích thái độ điêu ngoa của Tô Nhu và đám người Trương Tinh Vũ, đối với Lâm Chính thì gần như là ngoạc miệng chửi bới. Đương nhiên bọn họ cũng thêm mắm dặm muối, khiến ai nấy nghe xong đều sôi máu lên. 

"Đổi trắng thay đen! Các người đổi trắng thay đen!". 

Trương Tinh Vũ tức đến nỗi toàn thân run rẩy, nghiến răng ken két. 

Thư ký Liêu nghe xong cũng thấy run lẩy bẩy, nhưng trong mắt Triệu Thiên thì lại là thư ký Liêu tức quá mới vậy. 

Anh ta cười thầm, biết rằng thư ký Liêu chắc chắn sẽ đứng về phía mình. 

Dù sao trong chuyện này, bọn họ vốn dĩ cũng chịu thiệt. Tuy là Tiểu Thu định ra tay, nhưng người bị đánh trước lại là Tiểu Thu. 

"Tôi biết rồi". 

Thư ký Liêu hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh. 

"Thư ký Liêu, anh hãy nghe tôi giải thích đã", Tô Nhu vội bước tới. 

Nhưng anh ta lại phất tay: "Cô Tô, cô không cần nói nữa, trong lòng tôi tự biết". 

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu sượng trân, miệng há ra, nhưng không thốt nên lời. 

Cô biết, nếu ngay cả Triệu Thiên cô cũng không thuyết phục được, thì sao có thể thuyết phục được thư ký Liêu chứ? Dù sao thư ký Liêu cũng là thư ký của Mã Hải, chắc chắn anh ta rất thân quen với Triệu Thiên, đương nhiên sẽ đứng về phía Triệu Thiên. 

Thôi vậy! 

Tô Nhu thở dài, vẻ mặt có chút bi thương và bất đắc dĩ. 

Vì dự án này của tập đoàn Dương Hoa, vết thương chưa lành cô đã chạy đến đây tăng ca, tinh thần thể lực mệt mỏi, nhưng không ngờ tất cả lại thành công cốc. 

Đột nhiên cô rất muốn khóc òa lên. 

Nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế. 

Có lẽ trên con đường khởi nghiệp luôn phải gặp những khó khăn trắc trở như vậy. 

Tô Nhu cụp mắt xuống, coi như từ bỏ. 

Dù kết quả có thế nào, thì cô cũng chỉ có thể bình thản chấp nhận. 

Nhưng đúng lúc này, thư ký Liêu ngẩng đầu lên, nói với Triệu Thiên: "Dự án tạm thời dừng lại, các anh đi trước đi". 

"Thư ký Liêu, vậy những người này thì sao?", Triệu Thiên chỉ vào Tô Nhu hỏi. 

"Phía cô Tô thế nào không liên quan đến anh". 

"Nhưng…" 

"Triệu Thiên!", thư ký Liêu bỗng quát lớn, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. 

Triệu Thiên hơi sửng sốt, có chút khó hiểu với thái độ của thư ký Liêu, nhưng anh ta đã nói vậy rồi thì Triệu Thiên cũng chẳng còn cách nào khác. 

"A Thiên!", Tiểu Thu không vui. 

"Tiểu Thu, em đừng buồn! Chắc chắn thư ký Liêu sẽ lấy lại công bằng cho chúng ta, hôm nay cứ nể mặt anh ta đi", Triệu Thiên an ủi. 

Tiểu Thu tức tối giậm chân, nhưng chẳng làm gì được. 

Nhưng đúng lúc này, thư ký Liêu bỗng quay đầu lại, cúi người nói với Tô Nhu: "Cô Tô, dự án này tạm thời dừng lại, hôm sau chúng tôi sẽ đích thân mang quà xin lỗi tới, đồng thời phái người khác bàn bạc về dự án này. Thực sự rất xin lỗi cô!". 

Anh ta nói xong, đám người Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Triệu Thiên và Tiểu Thu đều ngây người ra. 

Tô Nhu hơi sửng sốt nhìn thư ký Liêu, còn tưởng là mình nghe nhầm. 

Thư ký Liêu nói vậy là sao? 

Anh ta… vẫn muốn tiếp tục hợp tác với Tô Nhu về dự án này sao? 

Triệu Thiên thất thanh kêu lên: "Anh Liêu, anh nói vậy là sao?". 

"Các anh mau đến chỗ sếp Mã đi", thư ký Liêu mặt không cảm xúc nói. 

"Đến chỗ sếp Mã? Để làm gì?", Triệu Thiên lại càng thấy khó hiểu. 

"Anh còn chưa hiểu sao? Anh gây họa rồi!", thư ký Liêu bỗng biến sắc, to tiếng quát. 

"Anh…", Triệu Thiên vô cùng kinh ngạc, hai mắt trợn trừng. 

Anh ta thực sự không ngờ thư ký Liêu lại đứng về phía Tô Nhu. 

"Anh Liêu, anh… sao anh lại như vậy?", Tiểu Thu cũng ngớ ra. 

"Tôi biết, nếu bây giờ tôi bảo các anh xin lỗi thì chắc chắn các anh sẽ không chịu, tôi khuyên các anh tốt nhất hãy đến gặp sếp Mã ngay lập tức! Nếu chậm trễ mà để xảy ra chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu", thư ký Liêu nói. 

"Họ Liêu kia! Anh làm cái gì thế hả? Lẽ nào anh nghĩ chuyện này là tôi vô lý sao?", Triệu Thiên nổi giận, quát hỏi. 

"Tôi không muốn nhiều lời với anh nữa", thư ký Liêu nhắm hai mắt lại, bình thản nói. 

"Anh… anh… anh… anh có biết tôi là ai không? Tôi nói cho anh biết, tôi mà nói chuyện này với sếp Mã thì anh chắc chắn không ở lại công ty được nữa đâu", Triệu Thiên tức điên lên, nói. 

"Vậy bây giờ mời anh đến gặp sếp Mã ngay đi, tôi đồng ý chịu mọi trách nhiệm", thư ký Liêu lạnh lùng đáp. 

"Khốn kiếp!”. 

Triệu Thiên nổi trận lôi đình, giáng một cú đấm vào đầu thư ký Liêu. 

Thư ký Liêu không kịp trở tay, ngã lăn ra đất, trên đầu sưng lên một cục…

Bình luận

Truyện đang đọc