NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3308

“Đúng vậy, đầu hàng đi”.

“Nếu cậu thành tâm đầu hàng thì nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không đối xử tệ với cậu”, Lâm Côn Luân cũng lên tiếng.

Thế nhưng người đàn ông đeo mặt nạ chỉ lắc đầu: “Dựa vào đám mèo mả gà đồng này mà cũng đòi giữ được tôi sao? Thật nực cười”.

“Hỗn xược!”

‘tiên sinh’ tức giận: “Giết cho tôi”

“Giết!!!”, toàn bộ người nhà họ Lâm lao về phía trước. Nhưng đúng lúc này….

Bùm bùm bùm! Tiếng nổ liên hoàn vang lên. Toàn bộ tường bao quanh đều bị vỡ vụn, bụi đất bay mịt mù, sau đó vô số bóng hình lao vào. Những cao thủ định giết Lâm Chính đều bị bay bật ra, ngã xuống đất và nôn ra máu.

Một lúc sau, người nhà họ Lâm đã bị tấn công toàn bộ.

“Hả?”, Lâm Côn Luân sững sờ.

“Tiên sinh” và người đàn ông mặc áo bào đỏ vội vàng nhìn người đeo mặt nạ. Họ phát hiện ra bên cạnh anh có vài người bịt kín mặt. Những người này có khí tức cực mạnh.

“Không chỉ có nhà họ Lâm mới có người”, người đeo mặt nạ thản nhiên lên tiếng rồi quay người rời đi. Có những cao thủ bên cạnh hộ tống, nhà họ Lâm không thể nào tiếp cận được Lâm Chính.

“Khốn khiếp!”, “Tiên sinh” với đôi mắt hừng hực sát ý gầm lên và lao về phía Lâm Chính.

“Chặn lại”.

“Xông lên”, hai người đứng bên cạnh người đàn ông đeo mặt nạ đồng loạt ra tay.

Rầm! Rầm!

Hai người họ kết hợp khiến người đàn ông nhà họ Lâm phải lùi lại.

“Cái gì? Thuộc hạ của cậu ta cũng mạnh như thế sao?”

“Rốt cuộc cậu ta là thần thánh phương nào vậy…có thật là người nhà họ Lâm không?”, Lâm Côn Luân và Dạ Kiếm thất kinh.

“Tất cả tránh ra, để tôi”, lúc này, người đeo mặt nạ lên tiếng, đôi mắt anh hừng hực sát ý. Anh nhảy tới phía trước, tấn công người đàn ông nhà họ Lâm.

Rầm! Đám đông mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của một con kỳ lân xuất hiện trong không trung. “Tiên sinh”, trợn tròn mắt, nhìn bóng hình lao tới và ý thức được điều chẳng lành. Thế là ông ta bèn đưa tay lên đỡ…

Con kỳ lân gầm gừ. Hai tay người đàn ông bị tấn công, chịu một sức mạnh cả ngàn cân khiến cơ thể lùi về phía sau, mất thăng bằng và rơi xuống.

Ông ta rơi tự do xuống đất, hai chân đạp mạnh vào lớp xi măng tạo thành hai vết hõm sâu, sau đó kéo lê tầm mấc chục bước mới đứng vững lại được.

“Hự”, người này thở hổn hển, máu tươi từ miệng rỉ ra.

“Hả”, người nhà họ Lâm thất kinh. “Tiên sinh” vô song mà lại bị người đeo mặt nạ đánh bị thương sao?

“Không thể nào, không thể nào”, Lâm Côn Luân hét lên.

“Cả tiên sinh…cũng không địch lại nổi người này à?”

“Không thể nào!”

“Rốt cuộc cậu là ai?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ lên tiếng.

Thân phận của ‘tiên sinh’ thì ai cũng biết. Ông ta là phó tộc trưởng nhà họ Lâm. Người như vậy người thường sao đấu lại được?

Có thể trở thành phó tộc trưởng thì không những phải là người được kính nể mà thực lực cũng phải ưu việt. Thế mà bây giờ lại bị một thanh niên hơn 20 tuổi đánh bị thương…

Bình luận

Truyện đang đọc