NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

"Cậu Lâm? Chào cậu!", bên kia là giọng nói kích động của Cung Hỉ Vân. 

"Xương Bá đã sụp đổ, cô vẫn chưa ổn định được thế giới ngầm của Giang Thành đúng không?", Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi. 

"Đang chỉnh đốn rồi, không qua ba ngày, cả thế giới ngầm của Giang Thành sẽ do Chủ tịch Lâm quyết định", Cung Hỉ Vân vội vàng nói. 

"Thế còn ông hai của nhà họ Liễu thì sao?", Lâm Chính lại hỏi. 

"Phía nhà họ Liễu đã tỏ ý với tôi rồi, tôi nghĩ ông ta cũng có ý định đầu hàng, dù sao mấy người Xương Bá, Khổ Long đều đã ngã ngựa, thế lực nhỏ của ông ta không thể là đối thủ của chúng ta. Ông ta là người thông minh, biết rõ mình rõ người". 

"Nếu ông hai Liễu đã đầu hàng, thì gọi ông ta qua đây đi, tôi chờ ông ta ở con đường ven sông". 

Lâm Chính bình tĩnh nói. 

Cung Hỉ Vân sửng sốt, mơ hồ nhận ra sự khác lạ, lập tức đáp: "Cậu Lâm, cậu chờ một chút, tôi gọi cho ông ta ngay đây". 

"Tôi còn có việc, chỉ chờ ở đây 10 phút, sau 10 phút mà ông ta chưa đến, thì bảo ông ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa". 

"Được, được, cậu yên tâm, tôi sẽ báo ngay với ông ta", Cung Hỉ Vân đổ mồ hôi lạnh. 

Bây giờ cô ta sợ Lâm Chính chết khiếp. 

Nhất là khi biết hôm nay, đám ông trùm như Tiêu Nghị, Phương Thị Dân đều sụp đổ trong tay Lâm Chính, cô ta lại càng cảm thấy trước Chủ tịch Lâm, chút năng lực của mình chẳng khác nào con kiến. 

Cô ta lập tức gọi điện thoại. 

"Nếu ông còn muốn sống, thì trong vòng 10 phút, đến ngay con đường ven sông gặp cậu Lâm, nếu không tôi e rằng tối nay nhà họ Liễu sẽ không còn nữa". 

Cung Hỉ Vân nói xong liền cúp máy. 

Ông hai Liễu nghe thấy thế như bị sét đánh ngang tai, ba chân bốn cẳng đến đó. 

"Mau, đến con đường ven sông". 

… 

Lâm Chính sờ túi, sau đó quét mắt nhìn tên tóc xanh, bước tới, lấy một bao thuốc trong túi áo hắn ra, tự châm một điếu. 

"Mày… thằng khốn nạn! Còn dám hút thuốc của tao?", tên tóc xanh tức phát điên, nhưng không dám ra tay. 

Dù sao một tên quái vật có thể nhấc bổng cả chiếc Ferrari bằng một tay thì sao hắn có thể đối phó được chứ? 

Nhưng hắn không vì vậy mà sợ hãi. 

Bởi vì lát nữa sẽ có người đến đọ sức với người này! 

Quái vật như mày dù khỏe đến đâu, cũng có thể so với súng được sao? 

Ầm ầm ầm… 

Đúng lúc này, tiếng động cơ ồn ào vang lên. 

Sau đó, trên con đường ven sông vắng vẻ xuất hiện rất nhiều xe đua hạng sang. 

Porche, Maserati, McLaren, Lamborghini, dường như cả màn đêm của Giang Thành chìm trong tiếng động cơ ầm ầm của những chiếc siêu xe này. 

Mấy chiếc xe này bao vây Lâm Chính và tên tóc xanh lại, rất nhiều thanh niên ăn mặc thời thượng, vênh váo hung hăng bước xuống xe. 

Một người trong số đó khiến Lâm Chính có chút bất ngờ. 

Chính là Phó Vũ và cô gái tóc ngắn kia. 

Có vẻ bọn họ đã thành một đôi? 

"Chà, đúng là oan gia ngõ hẹp! Đây chẳng phải chính là bác sĩ chân đất giả danh lừa bịp kia sao?". 

Phó Vũ huýt sáo, nheo mắt nhìn Lâm Chính. 

"Ha ha, anh Vũ, trong bữa tiệc sinh nhật lần trước tên này khiến chúng ta mất hứng, chúng ta còn chưa tính sổ với anh ta, không ngờ lần này lại gặp nhau", Bàn Tử ở bên cạnh cười lớn, ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy đùa cợt và hiểm độc. 

"Tiểu Vũ, cậu… cậu biết thằng chó này?", tên tóc xanh được đỡ dậy, lúng búng nói không rõ. 

"Biết, tóc xanh, cậu sao vậy? Bị ai đánh thế?", Phó Vũ kinh ngạc hỏi. 

"Còn có thể là ai chứ? Chẳng phải là tên khốn kiếp này sao?", tên tóc xanh chỉ vào Lâm Chính nói. 

"Anh ta? Hừ, được lắm, tên này cũng từng đắc tội với tôi. Hôm nay chúng ta phải tính món nợ này với anh ta rồi", Phó Vũ nheo mắt cười nói. 

"Tóc xanh, anh được đấy, chẳng phải trước đó đi Ferrari sao? Sao lại chuyển sang 981 rồi?", đúng lúc này, cô gái tóc ngắn bên cạnh không khỏi kinh ngạc kêu lên. 

Vẻ ngoài của chiếc 981 quả thực ngầu hơn chiếc Ferrari của tên tóc xanh kia nhiều. 

"Đó không phải là xe của tôi, mà là của hắn…", tên tóc xanh nói. 

"Cái gì? Xe của hắn?", Phó Vũ ngạc nhiên. 

Cô gái tóc ngắn cũng sửng sốt. 

"Không nhận ra hắn cũng là đại gia đấy!", Bàn Tử vô cùng ngạc nhiên nói. 

"Đại gia? Tôi chưa từng nghe nói giới thượng lưu Giang Thành có một kẻ như thế này, không chừng là hắn đi thuê cũng nên", Phó Vũ hừ một tiếng. 

"Tôi nghĩ là lòe thôi", cô gái tóc ngắn nói đầy chua ngoa. 

Nếu biết Lâm Chính có chiếc xe này, thì trước đó sao cô ta có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Dù mặt dày cũng phải câu được anh chàng giàu có này, dù sao Lâm Chính cũng đẹp trai hơn Phó Vũ nhiều. 

"Ai quan tâm anh ta là ai chứ! Anh ta đắc tội với tôi thì hôm nay đừng hòng tôi bỏ qua! Mấy anh em, đánh gãy chân anh ta cho tôi!", tên tóc xanh gào lên. 

"Được!". 

Phó Vũ cũng gật đầu, sắc mặt lạnh lùng, sau đó dẫn người bao vây Lâm Chính lại. 

Nơi này không có Từ Sương Huyền, hắn cũng không phải kiêng dè nhiều như vậy nữa. 

Lâm Chính chẳng thèm nhìn bọn họ, vừa ngắm sông vừa hút thuốc, dường như những người đang bước tới đằng sau chỉ là không khí. 

Điều này quả thực đã kích thích đám cậu ấm, ai nấy reo hò muốn đánh cho Lâm Chính tàn phế. 

Nhưng đúng lúc này… 

Vèo! 

Lại có mấy chiếc xe con màu đen phóng tới. 

Sau đó ông hai Liễu sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lao xuống, chạy về phía Lâm Chính. 

"Chú hai?", tên tóc xanh sửng sốt. 

Đám người Phó Vũ cũng vô cùng kinh ngạc. 

Ông hai Liễu phớt lờ bọn họ, chạy tới trước mặt Lâm Chính, vội vàng cúi người khom lưng, dáng vẻ vô cùng cung kính. "Cậu… cậu Lâm…"

Bình luận

Truyện đang đọc