THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2516

Man Vương Công thì rất kinh khủng, sau khi tu luyện, quanh người sẽ tạo thành những luồng sức mạnh, sức mạnh này có thể bộc phát sức công phá gấp mấy lần so với sức lực tự thân, nó phối hợp với Lưu Tinh Quyền, thì quyền đánh ra càng đáng sợ hơn.

So với Thiên Cực Kiếm Kinh sắc bén, thì Ngô Bình thích Lưu Tinh Quyền không màng lý lẽ, kinh khủng này hơn.

Trời vừa sáng, anh đã khởi hành đi đến khu vực biển Đông Doanh.

Đến gần xoáy nước, anh thấy xung quanh có không ít thuyền lớn, có du thuyền, cũng có thuyền đánh cá, đều cách lốc xoáy chừng nghìn mét, không dám đến quá gần.

Anh lập tức bay đến gần lốc xoáy, nhìn lốc xoáy chằm chắm, sử dụng đôi mắt nhìn thấu vạn vật. Anh phát hiện dưới lốc xoáy thật ra có ba lối vào, một lối vào khá tối và sâu, bên trong đầy tử khí, một lối vào mà bên trong có một ngọn lửa vô tận, bất kỳ thứ gì đi vào cũng bị thiêu thành tro. Một lối cuối cùng thì bên trong là thảm thực vật đầy sức sống, rừng cây thăm thẳm, động cỏ mênh mông, núi lớn trùng điệp.

Lúc này, đúng lúc có người đi vào lối vào thứ nhất, tu vi người này không thấp, vừa đi vào đã bị bóng đêm nuốt chửng, giống như hòn đá rơi vào vũng lầy sâu, không một tiếng động.

Sau đó là người thứ hai đi vào ngọn lửa kia, người vừa vào, đã bị ngọn lửa thiêu thành tro.

Qua vài phút, người thứ ba đi vào lốc xoáy. Người này đi vào không gian tươi sáng kia, anh ta vừa đáp đất thì lập tức chạy điên cuồng về phía xa như thể phát hiện ra gì đó.

Ngô Bình tiếp tục quan sát, anh phát hiện ra một nguyên tắc, chính là tu sĩ đi vào lốc xoáy, thứ nhất đi vào không gian u tối, thứ hai tiến vào không gian có lửa, thứ ba mới tiến vào không gian rừng rậm đồng cỏ kia, tiếp đó, người thứ tư lại tiến vào không gian u tối, người thứ năm tiến vào không gian có lửa, cứ như vậy lặp lại tuần hoàn.

Anh quan sát hơn một giờ đồng hồ, bỗng một Nhẫn Tổ xuất hiện, anh ta nhìn Ngô Bình chằm chằm, lạnh lùng nói: “Các hạ là người Viêm Long?”

Ngô Bình nói: “Đúng”.

Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Đây là địa bàn của Đông Doanh, anh mau chóng rời đi!”

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Lát nữa tôi sẽ đi, anh muốn xuống dưới sao?”

Người này nói: “Đương nhiên!”

Ngô Bình nhìn người phía trước vừa bước vào không gian u tối, lúc này nếu đi vào vòng xoáy chắc chắn sẽ vào không gian có ngọn lửa, thế là anh nói: “Tôi khuyên anh đừng vào đó, tôi nghĩ bên dưới rất nguy hiểm”.

Nhẫn Tổ bật cười “ha ha”: “Người Viêm Long các anh đều nhát gan thế à”.

Nói rồi anh ta rơi vào vòng xoáy, quả nhiên vừa đi vào vòng xoáy đã bị đưa vào không gian có ngọn lửa, ngọn lửa đó rất đáng sợ phút chốc đã thiêu rụi anh ta. Ngô Bình nhìn thấy hình như đối phương hét lên cái gì đó trước khi chết, chắc không phải là “Trời ơi, tôi nên nghe lời anh ta” đó chứ?

Thấy người đó bị thiêu chết, anh vội bước vào vòng xoáy, sau đó thân thể bất lực bị một nguồn sức mạnh bao vây lấy đưa vào không gian rừng cây và thảo nguyên đó.

Vừa đáp xuống đất, anh đã cảm nhận được khí tức tiên linh, cây cối ở đây rất cao lớn, mỗi một cái đều là mấy trăm mét, cao mấy hàng mét, người ở trên cây nhỏ bé hệt như kiến.

Anh nhìn xung quanh, bên trái có một rừng cây, bên phải là thảo nguyên vô tận. Rừng cây có một vầng sáng chiếu trên trời, cũng không biết là bảo bối gì.

“Thảo nào những người đó vừa đi vào đã đến bên đó, chắc chắn đã nhìn thấy hào quang bảo vật này giống mình”, anh lẩm bẩm.

Bình luận

Truyện đang đọc