THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1060

Lưu Tiền Tiến lập tức nói: “Rõ, tôi lập tức thi hành!”

Lưu Tiền Tiến gọi một cuộc điện thoại, lập tức có một lượng lớn cảnh sát đến bắt tất cả mọi người lại trừ Lưu Toàn Công.

Bây giờ chỉ còn sót lại Lưu Toàn Công và ba vị quyền sư.

Ngô Bình lấy ghế ra ngồi xuống, anh mỉm cười nhìn Lưu Toàn Công, nói: “Hồn Lưu, mấy năm nay anh làm rất nhiều chuyện ác đúng không? Nói đi, hãy kể hết tất cả những việc xấu mà anh đã làm”.

Lưu Toàn Công nhìn anh chằm chằm, nói: “Cậu là Ngô Bình, tôi đã từng nghe nói về cậu! Nhưng tôi không sợ cậu đâu, ông bảy Miêu không phải là người dễ bắt nạt đâu!”

Ngô Bình thở dài: “Sao anh cứ nhắc đến ông bảy Miêu thế? Được rồi, để khiến anh phải từ bỏ thì tôi đành phải làm thế này thôi”.

Anh liền gọi cho Lý Quảng Long.

“Anh Long, em nghe một người nói ở tỉnh có một người là ông bảy Miêu, anh có biết không?”, Ngô Bình hỏi.

Lý Quảng Long nghĩ một lát rồi nói: “Ông bảy Miêu nghe quen đấy, đợi một lát để anh hỏi đàn em xem…”

Hai phút sau, Lý Quảng Long chợt cười lớn: “Trời ạ, nghe chú nói anh còn tưởng là nhân vật tầm cỡ nào, ai ngờ chỉ là một tên trung gian thôi”.

Tên trung gian là chỉ những kẻ chuyên làm trung gian móc nối sau đó kiếm lợi, cũng tương tự như người mối lái.

Ngô Bình nói: “Hóa ra chỉ là một tên mốl lái à, được, em biết rồi”.

Cúp máy xong, anh nhìn Lưu Toàn Công mà lắc đầu, nói: “Chỗ dựa của anh hóa ra chỉ là một tên mối lái cỏn con mà thôi. Chắc mấy năm nay anh phải đưa ông ta rất nhiều tiền đúng không?”

Sắc mặt Lưu Toàn Công rất khó coi, hắn nói: “Đúng là phải đưa rất nhiều, mỗi năm hàng chục triệu tệ”.

Ngô Bình nói: “Thế thì đúng rồi. Những tên trung gian như ông ta quen biết với rất nhiều hạng người trong xã hội, chỉ cần anh bỏ tiền ra thì sống yên bình không thành vấn đề. Nhưng bây giờ anh gặp phải tôi thì hãy từ bỏ đi, anh không thể thoát nổi đâu”.

Lưu Toàn Công đột nhiên gào lên: “Tên họ Ngô kia, tại sao cậu lại nhằm vào tôi? Chúng ta có thù sao?”

Ngô Bình thấy hơi ngại, giữa họ đúng là chẳng có thù oán gì, anh chỉ muốn đạp lên người ta để tạo danh tiếng, nên mới tình cờ chọn trúng hắn.

Anh ho một tiếng, nói: “Toàn Công à, anh đừng sốt ruột. Nào, ngồi xuống từ từ nói”.

Lưu Toàn Công trợn to mắt, hỏi quyền sư Mã: “Các người không phải cao thủ trong top 10 toàn tỉnh sao? Tại sao ba người hợp lại không đánh thắng cậu ta?”

Quyền sư Mã từ nãy giờ không dám nói gì, giờ mới bảo: “Ông chủ Lưu, cậu ta là cao thủ siêu cấp, chúng tôi đâu phải đối thủ của cậu ta. Nếu không phải cậu ta nương tay thì chúng tôi đã mất mạng rồi!”

Lưu Toàn Công kinh ngạc: “Cao thủ siêu cấp sao? Đó là cảnh giới gì?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Anh chỉ là một tên gà mờ trong võ học, có nói anh cũng không hiểu, tôi chẳng muốn phí lời với anh. Anh nghe cho rõ, số cát này giờ là của tôi. Anh hãy cho người trông chừng kỹ cho tôi, sau này bất cứ khoản tiền bán được nào anh cũng phải gửi đến nhà tôi, biết chưa?”

Lưu Toàn Công tức tới nỗi toàn thân run lẩy bẩy: “Cậu đừng có mà bắt nạt quá đáng!”

Ngô Bình cười lạnh: “Bắt nạt sao? Anh nói đúng, tôi đang bắt nạt anh đấy!”

Nói xong anh liền điểm vào bên sườn của Lưu Toàn Công, khiến hắn đau tới nỗi kêu oai oái. Hắn nằm bẹp xuống đất, nước mắt chảy liên tục, kêu như heo bị mổ.

Ba quyền sư sợ mất mặt, ngồi dưới đất run lẩy bẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc