THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình lôi anh ta ra, đặt lên mũi xe, sau đó cậu ngồi vào xe, bóp còi, tiếng còi xe vang lên nhức óc, tên đầu trọc thì ngồi co ro trên mũi xe, run cầm cập.

Lúc tiếng còi kết thúc, tên đầu trọc phát hiện xe của mình bị đặt trên một ngọn núi cao hơn một ngàn mét, trên đó vốn chẳng có đường.

Anh ta ngồi ngay trên mũi xe, khóc không ra nước mắt. 

Hai phút sau, Ngô Bình quay lại xe, tiếp tục lái xe đi. Lúc này, Hàn Băng Nghiên đã lái xe đến chỗ đỗ xe ven đường ở đối diện khách sạn.

“Anh Bình, anh đã đi đâu thế?”. cô ấy hỏi. Ngô Bình: “Anh đi dạy dỗ tên đầu trọc đó”.

Sau đó cậu hỏi Dương Thanh Ngâm: “Dì út, cuộc sống ở nước ngoài thế nào?”

Dương Thanh Ngâm: “Nước Tống rất giàu truyền thống văn hóa, cơ hội phát triển cũng nhiều hơn. Nhưng dù sao nước Tống cũng không bằng nước chúng ta nên dì vẫn chọn về nước”.

Ngô Bình: “Có dự định gì không?”

Dương Thanh Ngâm: “Dì học quản lý, không khó tìm việc, chỉ là muốn tìm được việc tốt thì không phải dễ”.

Ngô Bình: “Chuyện nhỏ, cháu nhờ bạn sắp xếp. giúp dì”.

Dương Thanh Ngâm: “Không cần, dì tìm việc rèn luyện trước, dù sao thì dì cũng mới vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm làm việc.

Hàn Băng Nghiên nói: “Dì út, công ty của bố cháu cũng có nhiều vị trí lảm, nếu dì cần cũng có thể tìm cháu”.

Dương Thanh Ngâm vui vẻ, mỉm cười, đáp: “Cảm ơn Băng Nghiên, dì thật sự không ngờ mới ra nước ngoài mấy năm mà chị mình đã thành quý bà còn cháu trai mình thì lại là cậu ấm cháu nhà giàu, đến cả cháu dâu cũng là tiểu thư nhà khá giả, ầy, dì thật may mắn quá”.

Ngô Bình: “Dì út, cháu nói chuyện nghiêm túc với gì, rốt cuộc tại sao dì lại đột nhiên về nước?”

Cậu rất hiểu Dương Thanh Ngâm, mặc dù tài năng của cô ấy cũng bình thường nhưng làm gì cũng rất kiên trì, ước mơ của cô ấy là được đi làm ở nước Tống, lần này tự dưng quay về, nhất định là có lý do.

Dương Thanh Ngâm im lặng một lúc rồi nói: “Tiểu Bình, dì đã gặp phải người xấu. Anh ta đã lừa hết mọi thứ của dì, còn uy hiếp dì nữa. Mấy năm nay, ngoài đi học, dì còn phải đi làm vất vả để nuôi anh ta. Nhưng cuối cùng anh ta lại làm tổn thương dì”.

Ngô Bình: “Dì út, hẳn ta là ai? Người nước Tống sao?”

Dương Thanh Ngâm: “Anh ta tên Điền Vĩnh Khang, là nhân viên của nhà hàng bên cạnh trường. Bọn dì gặp nhau mấy lần thì anh ta đã theo đuổi dì. 

Dì mập nên ít có nam sinh theo đuổi, vì vậy dì không cưỡng lại được sự “tấn công” của anh ta, trở thành bạn gái của anh ta. Sau đó, tháng nào anh ta cũng vòi tiền dì, nhưng tháng trước dì đã phát hiện anh ta có đến mấy cô bạn gái, hơn nữa cô nào cũng đưa tiền cho anh ta xài. Dì rất tức giận, tìm anh ta nói lý, kết quả bị anh ta đánh cho một trận. Anh ta còn uy hiếp dì, nói rằng anh ta quen biết với thành viên của bang phái địa phương, bảo dì hãy cẩn thận. Sau đó, anh ta thường xuyên đến làm phiền dì khiến dì rất mệt mỏi, vì vậy dì chọn về nước”.

Dương Quế Chỉ nghe xong thì không kìm được, đau lòng nói: “Em gái ngốc, sao em lại không nói với chị?”

Dương Thanh Ngâm lắc đầu: “Chị, em biết mấy năm trước chị khó khăn thế nào, nhà bao nhiêu chuyện rồi mà còn phải nuôi em ăn học, em không muốn gây thêm rắc rối cho chị”.

Ngô Bình nói: “Dì út, dì yên tâm, nhất định cháu sẽ trút giận cho dì”.

Dương Thanh Ngâm cười, nói: “Về nước cũng rất tốt, nước Hạ chúng ta tốt biết bao, mạnh hơn nước Tống nhiều”.

Dương Quế Chỉ cười, nói: “Đúng vậy, về nước là tốt".

Lúc này, Dương Thanh Ngâm có điện thoại, có giọng cán bộ điều tra vang lên: “Tôi là người của sở điều tra quốc gia, cô là Dương Thanh Ngâm sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc