THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2013

Một nhóm người uống say khướt, duy chỉ có Ngô Bình là tỉnh táo. Anh ra sân sau đi một vòng, sử dụng đôi mắt nhìn thấu vạn vật, phát hiện cách dưới đất ba mươi mét có một phần rễ cây đã phân hủy một nửa, vậy mà nó lại ra chồi non, phát ra ánh sáng thần kỳ le lói.

“Ồ? Đây là gì?”. Anh rất nghi ngờ, lập tức gọi Trương Bửu Phong và Trương Bửu Thắng ra.

Anh nói: “Anh Phong, dưới nền đất nhà anh có thứ này, tôi muốn đào nó lên”.

Trương Bửu Phong hơi say, thè lưỡi nói: “Thứ gì? Đào đi!”

Sâu mấy chục mét, nếu trực tiếp đào thì rất phiền, vì vậy Ngô Bình gọi Lý Dư ra, Lý Dư biến thành một con rắn, thoáng chốc nó đã tiến vào trong.

Chưa đến mười giây, nó cắn một cái rễ chui ra. Ngô Bình nhận lấy rễ cây, phát hiện thứ này còn có chút sinh cơ mỏng manh, mà sinh cơ này đã nảy mầm thành một chồi non màu xanh vàng.

Nhìn rễ cây, ánh mắt Ngô Bình phát sáng.

Mấy người nhìn thấy rắn nhỏ có thể đào đất, đều rất kinh ngạc, nhưng khi thấy gốc cây kia thì ai cũng bật cười.

Trương Bửu Thắng: “Tiểu Bình, cậu coi cái gốc cây như bảo bối vậy, có phải uống nhiều quá rồi không?”

Trương Bửu Phong: “Ha ha, Tiểu Bình, gốc cây này cho anh đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Anh Phong, vậy tôi cầm đi đây, trở về sẽ giới thiệu thêm nhiều công trình cho anh”.

“Đi, lại làm thêm vài chai đi”.

Đợi Ngô Bình rời đây thì đã là hơn bốn giờ sáng. Lý Dư nằm trên cánh tay anh, hiếu kỳ nhìn gốc cây trong tay anh.

“Chủ nhân, đây là gì? Tôi cảm thấy nó không hề bình thường chút nào”.

Ngô Bình nói: “Đây là yêu mộc”.

Lý Dư: “Yêu mộc?”

Ngô Bình: “Tinh linh cỏ cây tu hành khó hơn so với động vật gấp mấy trăm lần, mà một khi bọn chúng tu thành thì thực lực rất kinh khủng. Nhưng, tu vi của tinh linh cỏ cây cao sẽ dễ dẫn đến lôi kiếp. Gốc cây này là một tinh linh cỏ cây rất mạnh, sinh mệnh còn lại sau khi trải qua lôi kiếp, chính là sức mạnh nguyên bản nhất của nói”.

Lý Dư: “Thứ này có đáng giá không?”

Ngô Bình khẽ cười: “Có!”

Về đến nhà, anh đi đến trước cây hòe, nói: “Vận khí ngươi tốt lắm, ta tìm được một thứ tốt như vậy rồi”.

Nói rồi, anh tìm một chiếc bình gốm, sau đó đem toàn bộ Ất Mộc Linh Dịch đổ vào trong bình, rồi lại cắt cây khô kia thành từng khúc dài bằng ngón út bỏ vào trong.

Ất Mộc Linh Dịch bắt đầu biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, bọn nó bị cây khô hút sạch. Cây khô không còn bị mục nát nữa, lớp vỏ biến thành màu xanh vàng, chồi non cũng trở nên tươi tốt hơn.

Vì thế Ngô Bình nhảy lên cây hòe, chọn ra một nhánh cây, dùng cách chiết ghép để ghép gốc cây kia vào.

Chất gỗ hai bên vừa tiếp xúc là đã bắt đầu phát triển, dung hòa rất nhanh và cùng nhau sinh trưởng, sau đó chồi non bắt đầu nở rộ, ra lá, rất nhanh đã cao hơn một mét.

Anh có thể cảm nhận được sức sống ban đầu trong khúc gỗ ghép, đang được cây hòe hấp thụ, cây hòe đang xảy ra quá trình biến chất!

Bình luận

Truyện đang đọc