THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 909

Lạc Mộng Trần kinh ngạc, sau đó nhận lấy viên đan dược rồi nói: “Anh Ngô Bình, viên đan dược này quý giá quá”.

“Đúng là quý thật”, Ngô Bình nói: “Nhưng ông Lạc đã là người của tôi rồi, còn cô tự nhận là người phụ nữ của tôi thì sao tôi bạc đãi cô được”.

Ngô Bình vô cùng cảm động, nước mắt lưng tròng, cô ấy cúi ngập người với Ngô Bình: “Cảm ơn anh”.

Lạc Mộng Trần nói: “Đây là Long Hổ Luyện Hình Đan, thật ra nó còn một tên khác nữa là Trúc Cơ Đan. Cô đã ở cảnh giới Thần đỉnh phong rồi, có thêm nó hỗ trợ cùng bài luyện thể của tôi thì đột phá lên Tiên Thiên rất dễ dàng”.

Lạc Mộng Trần định nói gì đó, nhưng Ngô Bình đã nói trước: “Ngày mai cô hãy uống nó, tôi sẽ giúp cô một tay”.

Lạc Mộng Trần mừng rỡ rồi gật đầu thật mạnh.

Ngô Bình nghỉ ngơi một lát đến 11 giờ thì điện thoại rung lên, anh nhận được một tin nhắn do Bạch Băng gửi tới.

Nhờ Ngô Bình giúp mà Bạch Băng đã nhận việc ở huyện, lương bõng cũng cao hơn trước nhiều.

“Ngô Bình, giờ em có rảnh không?”, Bạch Băng hỏi.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nhắn lại: “Cô Bạch, có chuyện gì vậy ạ?”

Một lát sau, Bạch Băng nhắn lại: “Dạo này có một người tên là Vương Hạo đang điên cuồng theo đuổi cô, điều ảnh làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống và công việc của cô, nhà anh ta khá có quyền thế nên cô không dám đắc tội”.

Ngô Bình cau mày, có chuyện này nữa ư?

Bạch Băng: “Vương Hạo dẫn theo một đám người phục ở ngoài nên cô không dám đi đâu cả”.

Ngô Bình: “Cô Bạch, để em đón cô”.

Bạch Băng: “Phiền em rồi”.

“Không sao ạ, em đến trường rồi sẽ gọi cho cô”.

Ngô Bình cầm theo điện thoại rồi phóng xe điện đến trường học. Khi sắp tới cổng trưởng, anh đã nhắn tin cho Bạch Băng, vài phút sau đã có một bóng hình thước tha đi tới, đó chính là Bạch Băng.

Cô ấy vẫn luôn xinh đẹp như vậy, hôm nay Bạch Băng mặc áo khoác gió màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa trông rất thoát tục, khiến ai nhìn rồi cũng khó dời mắt.

“Ngô Bình, cảm ơn em”, cô ấy nói.

Ngô Bình cười nói: “Cô Bạch đừng khách sáo”.

Bạch Băng: “Ký túc ở ngay khu phía trước, chúng ta đi thôi”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó cùng sóng vai bước đi với Bạch Băng, anh hỏi: “Vương Hạo đó có lai lịch thế nào ạ?”

Bạch Băng: “Là con nhà giàu, bố anh ta hình như là hội trưởng hiệp hội võ thuật của huyện. Anh ta phiền phức lắm, cô sắp điên lên rồi”.

Ngô Bình: “Cô đừng lo, để em xử vụ này”.

Nói rồi, hai người đi qua hành người gần công viên. Lúc này, chợt có bảy người xông ra, họ bao vây Ngô Bình và Bạch Băng với vẻ hung dữ.

Bình luận

Truyện đang đọc