Võ Nguyên Tiên là một cưởng giả cấp Đạo Tổ, từng đi theo Đại Đạo Quân nhiều năm và cùng vào sinh ra tử, vì thế ông ta rất có uy với tam quân.
Ông ta dẫn đại quân bay tới khoảng không của Lý phủ, đang chuẩn bị hạ lệnh tấn công thì nhìn thấy Ngô Bình đang luyện binh.
Luýc này, anh đang huấn luyện cho hơn mười nghìn cấm quân, mỗi người đều có khí tức mạnh mẽ, trong đó có một số người còn mạnh hơn Võ Nguyên Tiên.
Advertisement
Điều đáng sợ hơn là người huấn luyện họ trông cảnh giới không cao, nhưng tất cả mọi người đều phục tùng và cung kính anh tuyệt đối.
Võ Nguyên Tiên đã có nhiều kinh nghiệm đánh trận nên con mắt rất tinh, ông ta hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Lui binh!”
Võ Nguyên Tiên rút rồi, Ngô Bình mới nhìn lên khoảng không ở phía Tây rồi tỏ vẻ khinh bỉ.
Advertisement
Tối đó, đế quốc Thiên Đỉnh đã cử sứ thần đến phong Ngô Bình làm Thiên Võ Vương, nhưng khu vực phân cho anh lại là ở Doanh Châu xa xôi.
Nhận thánh chỉ sắc phong xong, Đường Băng Vân cười mỉa: “Đế quốc Thiên Đỉnh thông minh thật, chưa kể Doanh Châu là vùng hẻo lánh khó phát triển, mà bản thân nó cũng chỉ là một nước thuộc địa. Chúng ta đến đó có khác nào chiếm đóng Doanh Châu cho Thiên Đỉnh đâu”.
Ngô Bình bật cười nói: “Thật ra Doanh Châu cũng không đến nỗi nào”.
Đường Băng Vân hỏi: “Anh nói vậy là sao?”
Ngô Bình lấy một tấm bản đồ ra rồi chỉ vào vị trí của Doanh Châu, sau đó di chuyển dần về phía Đông: “Vùng biển này là một trong các cấm địa, nghe nói có đây có Binh tộc đang say giấc”.
Đường Băng Vân: “Cấm địa ư? Em nghe nói cấm địa rất nguy hiểm, nước Long ngày xưa hay đế quốc Thiên Đỉnh của bây giờ đều từng cử người đến đó thám thính”.
Ngô Bình: “Cấm địa này vốn thuộc đại lục Côn Luân, có Binh tộc sinh sống ở đây. Trước kia, thực lực của anh có hạn nên không thể tìm thấy gì, nhưng giờ anh đã là Thánh Hoàng rồi nên kiểu gì cũng có thu hoạch”.
Đường Băng Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Như thế cũng tốt, chúng ta cứ chiếm Doanh Châu trước, sau đó nếu có thể lợi dụng Binh tộc thì có thể lấy Doanh Châu làm gốc rồi đánh chiếm địa bàn lớn hơn”.
Ngô Bình: “Địa bàn lớn hay nhỏ cũng được, nhưng chúng ta buộc phải có thực lực đủ mạnh để tự bảo vệ mình. Đại kiếp sắp đến rồi, khi ấy không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, chúng ta cần chuẩn bị trước thì mới yên tâm được”.
Đường Băng Vân: “Trước khi mình đến đó, em nghĩ cần kiểm tra đã”.
Ngô Bình: “Ừ, vài hôm nữa anh sẽ đến Doanh Châu, nếu có thể khống chế được Doanh hoàng là tốt nhất, không được thì đành dùng vũ lực vậy”.
Lúc này, Tư Không Vũ đã tới, ông ta đang nắm quyền quản lý quân đội của đế quốc Thiên Võ.
“Bệ hạ, mạt tướng nghĩ chúng ta nên xuất binh tấn công luôn Thiên Đỉnh, sau đó khống chế cả đại lục, rồi người sẽ là Hoàng đế”.
Ngô Bình xua tay: “Đại kiếp sắp đến rồi, không ai biết mình có bảo vệ được quốc gia hay không, cách tốt nhất bây giờ là thành lập một môn phái hoặc tồn tại dưới dạng thế gia”.
Tư Không Vũ: “Nhưng chúng ta có rất nhiều quân lính, không việc gì phải sợ Thiên Đỉnh”.
Ngô Bình: “Không phải sợ, mà là không cần thiết đối đầu với họ. Không Vũ, rồi sẽ đến lúc cho ông ra tay mà”.