THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2964

Ngô Bình: “Ông Hoàng nào?”

Đạo sĩ trả lời: “Ông Hoàng là một vị tu chân mới chuyển tới, thực lực của ông ta rất mạnh, võ công của bọn tôi đều do ông ta dạy”.

Ngô Bình hỏi: “Ông Hoàng này là nhân vậy nào, ông ta làm thế này nhằm mục đích gì?”

Đạo sĩ: “Ông Hoàng không nói, ông ta chỉ bảo bọn tôi rằng nếu đánh nhau một trận ở nha môn thì chắc chắn sẽ làm giảm uy phong của nha môn”.

Ngô Bình đưa hình trượng cho nha dịch khác, bảo bọn họ tiếp tục đánh, còn mình thì đi tìm Dương Mộ Bạch.

Dương Mộ Bạch trở thành Thái thú, trong lòng thật ra rất thấp thỏm, thế nên ông ấy vẫn luôn chuẩn bị, ví dụ như tìm hiểu rõ từng nhân vật lớn ở quận Hưng Long.

Chuyện xảy ra bên ngoài, ông ấy thấy cả, ông ấy nói: “Sư đệ, anh biết ông Hoàng này. Người này lòng dạ thâm sâu khó lường, lai lịch cực kỳ thần bí”.

Ngô Bình: “Ồ, ông ta là ai?”

Dương Mộ Bạch: “Trước đây ông ta là một võ sư dân gian, luyện Thái Cực Quyền. Chẳng qua lúc đó ông ta vẫn chưa nổi tiếng lắm. Nhưng đến năm nay, năng lực trỗi dậy, danh tiếng của người này bỗng nổi như cồn, quyền pháp tiến bộ, đánh hết mấy tỉnh xung quanh mà vẫn chưa tìm ra đối thủ. Tháng trước ông ta mới chuyển tới Hưng Long”.

Ngô Bình: “Mới chuyển tới à? Sao ông ta lại tới Hưng Long?”

Dương Mộ Bạch: “Anh không rõ. Ông ta cho người tới gây chuyện ở nha môn e là để cảnh cáo anh”.

Ngô Bình: “Cảnh cáo sư huynh sao?”

Dương Mộ Bạch gật đầu: “Anh mới nhậm chức, có người tới tìm nói là đệ tử của ông Hoàng, bảo anh qua đó thăm hỏi ông Hoàng, nếu không sẽ không làm được chức Thái thú này”.

Ngô Bình nghe vậy tức tới mức bật cười: “Đúng là ngông cuồng! Sư huynh, anh ở đây canh chừng nha môn, em đi gặp ông Hoàng này thử sao!”

Ngô Bình cởi bộ đồ của nha dịch ra, sau đó cải trang thành dáng vẻ của thanh niên trong trấn rồi xuất hiện ở cửa của người được gọi là Hoàng lão gia.

Anh đã nghe ngóng và biết được là Hoàng lão gia này tên thật là Hoàng Thế Thần, năm nay 57 tuổi, trước đó không hề nổi tiếng, mới nổi lên năm nay và thành một nhân vật lớn.

Nhà họ Hoàng sống trong một trang viên rộng lớn, nơi này vốn là nhà của một đại gia khác, nhưng cả gia đình đó bỗng chết đột tử, sau đó Hoàng Thế Thần đã mua lại nơi này với giá rẻ.

Đương nhiên Ngô Bình sẽ không dùng thân phận thật, vì thế anh đã biến thành một cậu nhóc khoảng 17 tuổi, tay đút túi quần, miệng ngậm cỏ rồi bước tới cổng nhà họ Hoàng.

Có một người đàn ông đứng gác cổng, thấy Ngô Bình đi tới thì chặn anh lại hỏi: “Làm gì đấy?”

Ngô Bình tỏ vẻ ngang tàng nói: “Tôi đi dạo quanh thôi, liên quan gì đến anh?”

Người kia cười lạnh: “Ranh con, biến ngay! Đây không phải chỗ cho mày lởn vởn đâu”.

Ngô Bình nổi giận: “Mẹ kiếp! Anh chửi tôi đấy à?”

Người kia: “Tao chửi mày đấy thì sao? Khốn hồn thì biến ngay, không đừng cho trách ông mày là ác!”

Người này không hề có ý doạ nạt, cách đây mấy hôm gã đã đánh chết một người ăn xin, lý do vì người ăn xin đứng quá gần gã, khiến gã ngửi thấy mùi hôi thối.

Ngô Bình: “Có giỏi thì anh đánh thử tôi xem?”

Người gác cổng cưởi khẩy, sau đó giơ tay định túm cổ Ngô Bình. Nhưng gã vừa giơ tay lên thì bụng đã đau nhói, sau đó người gập lại như con tôm.

Ngô Bình bước lên tận cho gã lên bờ xuống ruộng, làm gã kêu như con lợn bị chọc tiết.

Bình luận

Truyện đang đọc