THẦN Y TRỞ LẠI

Lúc này, Kỷ Nhược Phi đang chăm chú quan sát mấy chục dặm rừng nguyên sinh trước mặt. Từ đó thỉnh thoảng vọng đến từng đợt tiếng dã thú gầm rú. Đại lục này được đặt tên là “Hồng Hoang” là bởi vì nó còn lưu lại rất nhiều dạng địa hình nguyên thủy và có rất nhiều loài dã thú sinh sống, trong đó nhiều loài có sức mạnh kinh hồn.  

 

Kỷ Nhược Phi mặc thường phục, tay cầm bình rượu, nhấp một ngụm rượu, ăn một hạt đậu phộng.  

 

"Báo!"  

 

Advertisement

Một binh sĩ tiến lên: "Tướng quân, người của trại Hổ và trại Báo lại đánh nhau!"  

 

Kỷ Nhược Phi cảm thấy rất bất lực. Cô ngồi ở vị trí này chủ yếu là bởi Ngô Bình tín nhiệm và đề bạt cô. Kết quả là, quan binh đóng ở nơi đó không thực sự phục tùng.Huống hồ, cô còn là một nữ tướng quân.  

 

Advertisement

Vì không hài lòng nên những tướng sĩ dưới trướng thường xuyên gây chuyện, một ngày cô phải xử lý không biết bao nhiêu vụ gây rối. Lại nghe những chuyện tương tự, Kỷ Nhược Phi có chút khó chịu, nói: "Hãy bắt cho tôi kẻ cầm đầu gây rối!"  

 

Binh sĩ kia sửng sốt, nói: "Tướng quân, người gây rối đều là mấy vị tướng quân, địa vị cao hơn thuộc hạ, thuộc hạ..."  

 

"Vô dụng!”  

 

Kỷ Nhược Phi giận dữ đập bàn đứng dậy, đi đến hiện trường. Lúc này, hàng ngàn binh sĩ của hai doanh trại đứng ở hai bên, mỗi bên có khoảng hơn chục người xông ra đánh lộn.  Một người đã bị thương, bê bết máu, hai người khác đang nằm bất động trên mặt đất.  

 

"Dừng lại!", Kỷ Nhược Phi hét lên.  

 

Tuy nhiên, không ai nghe lời cô cả, những người này tiếp tục đánh nhau.  

 

Kỷ Nhược Phi vô cùng tức giận, rút trường đao bên hông ra nhưng bỗng nhiên tay cô bị ghì chặt xuống.  

 

Cô không khỏi tức giận, kẻ nào to gan như vậy, dám đụng vào tay cô. Nhưng vừa quay lại, cô đã nhìn thấy Ngô Bình.  

 

Trong mắt Kỷ Nhược Phi, lửa giận nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc: "Huyền Bình!"  

 

Ngô Bình cười nói: “Đang làm võ tướng của Tiên Đình không muốn, lại nhất định muốn đến chỗ tôi trấn giữ biên ải, đúng là không hiểu nổi”.  

 

Kỷ Nhược Phi mỉm cười nói: "Tôi nghe nói đế quốc Thiên Võ của anh đang mở rộng, vì vậy tôi đã đến ngay. Chúng ta từng vào sinh ra tử cùng nhau, vì vậy tôi đương nhiên phải giúp anh”.  

 

Ngô Bình: "Nơi biên ải này rất khó quản lý sao?"  

 

Kỷ Nhược Phi thở dài: "Quả thực là không dễ dàng để kiểm soát bọn họ. Những tướng quân nam này không chấp nhận tôi”.  

 

Ngô Bình vỗ vai cô, nói: "Giờ tôi sẽ là thị vệ ở bên cạnh cô. Chỉ cần cô ra lệnh, tôi sẽ giúp cô ứng phó”.  

 

Kỷ Nhược Phi nhìn anh, cười hỏi: "Vậy tôi nên gọi anh là gì?"  

 

Bình luận

Truyện đang đọc