THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2106

Nếu thế thì anh cần khảo sát phong thuỷ ở nơi này, dẫu sao hầu hết sản nghiệp của anh cũng sẽ ở đây.

Thành phố Vân Đỉnh có giao thông thuận lợi, vận tải đường thuỷ dễ dàng vì gần biển, vận tải đường bộ thì có đường cao tốc, ngoài ra còn có bốn tuyến đường sắt.

Địa thế của nơi này cũng rất đẹp, các ngọn núi đơn lập không ảnh hưởng đến giao thông. Ngoài ra, còn có một hồ Nguyệt Lượng rất lớn.

Sau khi đi một vòng, Ngô Bình bay lên cao để quan sát bao quát, bấy giờ anh mới phát hiện Vân Đỉnh có phong thuỷ rất tốt.

Nhưng anh vẫn chưa hài lòng, vì dù thế thì nơi này cũng chưa xứng để trở thành nơi quan trọng của khu kinh tế mới.

Ngô Bình nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch, anh chuẩn bị đi tìm La Duy Khang để bàn bạc.

Anh đáp xuống một công viên, sau đó chuẩn bị đi tới nhà La Duy Khang. Anh lấy điện thoại ra để hỏi xem ông ấy đang ở đâu.

Điện thoại chưa kết nối, anh đã nghe thấy có tiếng hai người đàn ông nói chuyện sau hòn non bộ.

“Thấy thế nào? Xinh không?”

Một người đáp: “Được đấy, hàng cực phẩm luôn, điều tra gia cảnh chưa?”

Người kia: “Rồi, xuất thân bình thường thôi, làm việc ở một công ty. Ừm, hình như cô ta có bạn trai rồi, nhưng không hay gặp nhau”.

“Ờ, thế bạn trai cô ta có lai lịch thế nào?”

“Tên Ngô Bình, người ở huyện, tao chưa tra”.

“Tra nhanh đi, nếu không có vấn đề gì thì chiến thôi. Hàng cực phẩm thế này mà đưa sang bên kia, đảm bảo kiếm cho mình được bộn tiền”.

Người đó nói: “Được, để tao tra luôn”.

Nghe họ nhắc đến Tô Phi, Ngô Bình đứng lại, anh vòng qua hòn non bộ thì thấy có hai người thanh niên đang ăn đồ ăn nhanh dưới đất.

Nhìn thấy Ngô Bình, một người trong số đó lừ mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Ngô Bình nói: “Tôi là bạn trai của Tô Phi, hai người tìm tôi à?’

Hai người đó ngơ ngác nhìn nhau, sau đó bỏ đồ ăn xuống rồi bao vây Ngô Bình, một tên lạnh giọng nói: “Thằng kia, sau này cấm mày lo chuyện của Tô Phi nữa, rõ chưa?”

Ngô Bình: “Anh đang doạ tôi đấy à?”

“Đúng! Đang doạ mày đấy”, hắn giơ tay vỗ vào mặt Ngô Bình, song mới giơ tay ra đã cứng hết người lại.

Hắn hoảng sợ nói: “Tao làm sao thế này?”

Tên còn lại há hốc miệng nhìn: “Mày… một nửa người của mày vừa đen vừa tím, bị trúng độc à?”

Người đó hét lên thảm thiết rồi ra sức thu tay lại, nhưng chợt ngã xuống đất.

Tên còn lại bước giật lùi, sau đó cảnh giác nhìn Ngô Bình: “Là mày làm đúng không?”

Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Nói, các người đã làm gì Tô Phi? Không nói rõ ràng, tôi sẽ khiến anh phải kêu la giống như vậy!”

Người này tưởng mình gặp ma, liền quay đầu bỏ chạy. Nhưng đối phương vừa xoay người thì vai đã bị ghì chặt, rồi quỳ “cộp” xuống đất.

Đối phương gào lên thảm thiết: “Tha cho tôi đi, tôi sẽ nói hết!”

Ngô Bình đứng trước mặt người này, lãnh đạm bảo: “Nói rõ hơn đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc