THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1329

Ngô Bình đi được một đoạn thì đứng lại nói: “Ông Thần, ông ra đi”.

Một bóng người âm u xuất hiện. Đó là một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi, mặc áo bào màu xám, đầu búi tóc và dùng châm để cố định.

Ông ấy chắp tay với Ngô Bình: “Thần y Ngô!”

Ngô Bình: “Ông Thần, cảm ơn ông”.

Người này chính là Thần Chiếu, cao thủ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba. Ông ấy cười nói: “Thần y đừng khách sáo, dù tôi không ra tay thì cậu vẫn xử được họ mà”.

Ngô Bình: “Ông xử lý người đó rồi à?”

Thần Chiếu đáp: “Tôi đánh ngất ông ta rồi ném trong núi thôi, chờ ông ta tỉnh lại thì sẽ quên hết”.

Ngô Bình nói: “Xem ra ông Thần là người lương thiện, không thích sát sinh”.

Thần Chiếu nói: “Tốt nhất nên vậy, để tránh gánh nghiệp”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng”.

Sau đó, anh dẫn Thần Chiếu về khách sạn, vào phòng rồi nói: “Ông Thần, vết thương của ông rất nặng, tôi phải chuẩn bị ít đồ đã”.

Trên đường vềm anh đã nắm qua về tình trạng của Thần Chiếu. Thần hồn của ông ấy bị tổn hại, trong người còn có một luồng tà lực đang cắn nuốt sức sống.

Thần Chiếu nói: “Vậy là cậu có thể chữa được vết thương của tôi ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Được chứ”.

Thần Chiếu mừng rỡ rồi hành lễ với anh: “Cảm ơn thần y Ngô”.

Lúc này, Vạn Phùng Xuân gọi tới. Thì ra, ông ta cũng cần Ngô Bình chữa trị giúp. Ngô Bình đi nhanh quá, ông ta không đuổi theo kịp nên giờ mới cuống lên.

Ngô Bình bảo ông ta đến khách sạn, không lâu sau, Vạn Phùng Xuân đã đến. Khi nhìn thấy Thần Chiếu, ông ta run lên rồi vội chắp tay: “Tham kiến chân nhân!”

Chân nhân là cách gọi dành riêng cho tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba, khi nào tu vi tăng tiếp thì sẽ được gọi là chân quân.

Thần Chiếu không che giấu khí tức, còn Vạn Phùng Xuân là bác sĩ nên lập tức biết cảnh giới của ông ấy ngay.

Thần Chiếu ừm một tiếng rồi thôi.

Ngô Bình nói: “Ông Vạn, ông ngồi đi”.

Vạn Phùng Xuân dè dặt ngồi xuống rồi cười nói: “Thần y Ngô, xin hỏi khi nào cậu có thể chữa trị cho tôi ạ?”

Ngô Bình: “Cứ bình tĩnh, tạm thời ông chưa làm sao đâu”.

Vạn Phùng Xuân nghe xong thì nói tiếp: “Thần y Ngô, tôi sẽ thuê một phòng ở bên cạnh, để tránh làm phiền bên này”.

Ngô Bình xua tay: “Ông đi đi”.

Vạn Phùng Xuân đi rồi, Ngô Bình ngồi xếp bằng xuống rồi chờ tin.

Bình luận

Truyện đang đọc