THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1556

Ngô Bình: “Thế là giỏi rồi, ông về động viên cô nhóc cứ thế phát huy, kiểu gì cũng đỗ các trường tốp đầu”.

Vương Hiến Sâm lắc đầu: “Hi vọng không lớn, nhưng cũng không sao, đại học Hải Thành cũng tốt, lại gần nhà”.

Hai người trò chuyện một lúc thì giáo viên chủ nhiệm đến, sau vài câu chào hỏi thì bắt đầu buổi họp.

Các cuộc họp phụ huynh thường rất nhạt nhẽo, Ngô Bình nghe một lúc rồi lấy điện thoại ra rủ Vương Hiến Sâm chơi điện tử cùng.

Anh chưa chơi xong một ván thì có một cậu học sinh cao lớn đạp cửa lớp, cậu ta rất đẹp trai, chỉ khoảng 17 tuổi, để tóc dài, trên người có mùi thuốc lá.

Cậu ta vừa vào, tất cả các bạn học sinh nữ đều hoan hô, rõ ràng cậu ta chính là nam thần trong mắt các bạn nữ.

Cậu học sinh ngồi vào chỗ phía sau Ngô Mi, nhưng cô nhóc mặc kệ, như thể không thích cậu bạn này cho lắm.

Ngô Bình không còn hứng chơi điện tử nữa, mà nói nhỏ: “Ông Vương, cậu nhóc kia đẹp trai nhỉ, sớm muộn cũng gây hoạ”.

Ngô Bình không muốn Ngô Mi yêu đương khi đang học cấp ba, vì thế anh đã khoanh cậu học sinh kia vào phạm vi cần lưu ý.

Vương Hiến Sâm liếc nhìn rồi nói: “Cậu yên tâm, cậu nhóc ấy có lai lịch lớn lắm, chỉ học ở đây một tháng thôi”.

Ngô Bình hỏi: “Ông biết cậu ấy à?”

Vương Hiến Sâm: “Có mấy nhân vật lớn mới tới huyện mình mà cậu không biết à?”

Ngô Bình: “Ai thế, có chuyện gì à?”

Vương Hiến Sâm lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết họ có lai lịch lớn lắm”.

Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Kể tôi nghe xem nào”.

Vương Hiến Sâm không chơi điện tử nữa mà nói: “Có một người họ Lâm, tên là Lâm Vĩnh Lượng, đại gia hải ngoại, có sản nghiệp ở các châu lục. Người thứ hai họ Thái, là đại gia ở Hải Thành”.

Nghe thấy hai họ này, Ngô Bình hơi ngờ vực, anh chợt nghĩ tới Thanh Môn!

Thanh Môn có Lâm Tổ và một đại lão Thái Hưng.

Anh hỏi: “Hai người đó đến huyện mình làm gì?”

Vương Hiến Sâm lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng họ đều mua nhà ở ngoại ô rồi, còn là hàng xóm của nhau nữa. Nơi ở của họ được canh phòng nghiêm ngặt, muốn vào phải có giấy phép đấy”.

Trong lúc hai người đang trò chuyện thì Ngô Bình nghe thấy giáo viên chủ nhiệm gọi tên mình.

“Anh của Ngô Mi, thành tích của Ngô Mi rất xuất sắc! Trong cuộc thi lần trước đã đứng đầu thành phố, điểm còn bỏ xa bạn đứng thứ hai. Mọi người hãy hoan hô Ngô Mi, và học tập theo bạn ấy nhé”.

Ngô Bình cảm thấy các phụ huynh khác đều đang nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một phụ huynh lên tiếng: “Anh trai Ngô Mi này, cậu cũng tốt nghiệp đại học chứ?”

Có Ngô Mi ở đây nên Ngô Bình không thể quá khiêm tốn được, anh lập tức tô điểm thêm cho thân phận của mình: “Tôi tốt nghiệp ngành bác sĩ và tiến sĩ dược học ở đại học Hoa Thanh”.

Các vị phụ huynh ở xung quanh lập tức tỏ vẻ coi trọng, sau đó đòi xin số điện thoại của Ngô Bình, mong sau này được anh chỉ bảo.

Vì thế Ngô Bình liếc Vương Hiến Sâm, ông ta lập tức lấy điện thoại của mình ra rồi nói: “Xin lỗi mọi người, cậu chủ nhà tôi bận lắm, các vị có việc gì thì cứ gọi cho tôi, chúng ta trao đổi số điện thoại nào”.

Bình luận

Truyện đang đọc