THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1298

Cô ấy đổi ra theo tiền bùa, nếu tính kỹ ra thì không chỉ là ba tỷ!

Ngô Bình nói: “Số tiền này vừa thu vào thì sẽ phải bỏ ra, không tính”. Anh không nói khoác, lát nữa còn phải mua đồ khác, bán được bao nhiêu tiền rồi cũng phải tiêu.

Ông lão vừa mới đi thì một con lừa đen đi tới. Lông nó phát sáng như nhung, vừa thấy đồ của Ngô Bình là nó phát ra tiếng người.

“Ông chủ, da rồng này bán bao nhiêu?”

Ngô Bình kinh ngạc, anh quan sát con lừa đen để xác nhận nó có biết nói tiếng người thật không.

Lừa đen tỏ vẻ khinh thường: “Không cần phải nhìn, tôi chỉ đang nói chuyện qua miệng lừa thôi”.

Ngô Bình hơi xấu hổ, vội nói: “Một tấm một trăm đồng tiền bùa”.

Con lừa đen kêu lên: “Cái gì? Một trăm sao? Cậu đang ăn cướp đấy à?”

Ngô Bình cười nói: “Đây là da rồng mà giao long để lại lúc phi thăng, dùng nó luyện chế đan hóa rồng thì nó sẽ là bảo vật vô giá đối với những loài có vảy!”

Lừa đen thở dài: “Cậu thấy tôi có giống loài có vảy không?”

Ngô Bình nói: “Thế nên tôi khuyên anh nên xem thứ khác, da rồng không hợp với anh”.

Lừa đen xoay mấy vòng tại chỗ như đang suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Mua hai tấm có được giảm giá không?”

Ngô Bình liếc nhìn Đường Tử Di, cô ấy nói: “Mua một tấm 100, mua hai tấm 220”.

Lừa đen kinh ngạc nói: “Con bé kia, cô nói cái gì? Mua nhiều mà còn đắt hơn à?”

Đường Tử Di: “Đúng vậy, da con rồng này là hàng hiếm. Nếu anh mua nhiều thì sẽ còn lại ít, giá đương nhiên sẽ cao hơn. Nếu anh mua hai tấm thì chỉ còn lại ba. Đến lúc đó, chúng tôi ít nhất phải bán nó với giá một trăm năm mươi đồng tiền bùa”.

Con lừa đen nghiêng đầu, chợt nghĩ rằng logic của cô ấy có vẻ có lý, nó nói: “Vậy thì tôi mua một tấm thôi”.

Lúc này, một túi tiền từ xa bay tới, Ngô Bình cầm lấy trong tay, thấy trong đó có một trăm đồng tiền bùa.

Anh liền lấy một tấm da rồng đưa cho lừa đen và nói: “Mời đi thong thả”.

Con lừa đen quay đầu đi thẳng.

Sau khi con lừa đen rời đi, một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi thắt bím tóc hất lên trời, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt to rất có sức sống. Nó đi chân trần, hỏi: “Ông chủ, con lừa đen vừa rồi mua gì vậy?”

Nhìn thấy đứa bé này, Ngô Cẩn Ngôn vô cùng kinh ngạc, bởi vì anh nhìn thấy trong cơ thể đứa trẻ này có một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, tu vi của nó nhất định là địa tiên!

Anh cười nói: “Con lừa đó đã mua được một tấm da rồng”.

Đứa trẻ nghĩ một lúc, hỏi: “Một tấm da rồng bán với giá bao nhiêu?”

Đường Tử Di vội vàng nói: “Một trăm hai mươi tiền bùa”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng, một trăm hai mươi”.

Vẻ mặt của đứa trẻ trông rất xót, nó thở dài, ném túi tiền cho Ngô Bình, nói: “Tôi cũng mua một miếng”.

Nó lấy tấm da và bước đi thật nhanh, như thể đang đuổi theo con lừa.

Đường Tử Di cười hì hì: “Lát mà có người mua, chúng ta sẽ bán với giá một trăm năm mươi”.

Ngô Bình cũng rất vui mừng, nói: “Đúng vậy, bán một trăm năm mươi”.

Bình luận

Truyện đang đọc