THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 317

Đứng trông từ xa, Ngô Bình nhìn ra người trung niên này luyện Hình Ý Quyền. Lòng thoáng dao động, anh bèn sải bước tiến lại gần, cất tiếng hỏi: “Ông là bạn của môn phái Hình Ý?”

“Ha ha, chúc mừng anh ba!”, Ngô Bình nói với Từ Quý Phi.

Từ Quý Phi cười lớn nói: “Nhờ chú em cả”, ý ông ấy là nhờ có cách hít thở Long Tượng mà Ngô Bình truyền thụ cho mình.

Ngô Bình: “Anh ba đột phá thuận lợi, em cũng yên tâm rồi”, dứt lời, anh định chào tạm biệt.

Từ Quý Phi vội nói: “Đừng đi, để Trác Khang pha thêm ấm trà cho chúng ta nhấp giọng đã”.

Ngô Bình vội xua tay: “Anh ba, để hôm khác đi ạ, nay em có việc rồi”.

Từ Quý Phi cũng không ép, mà tiễn Ngô Bình ra ngoài, thấy anh lái chiếc Mec cổ của Trác Khang, ông ấy nói ngay: “Trác Khang, chiếc xe này cũ quá rồi, đưa chiếc M8 của anh cho chú Ngô đi”.

Trác Khang vâng lời rồi bảo một tên đàn em mang chìa khoá ra, sau đó cười nói: “Cậu Ngô, là lỗi của tôi, con Mec này là xe cũ tôi mua từ 10 năm trước rồi, vì thích nên tôi vẫn đi. Nhưng nó không hợp với tuổi tác và thân phận của cậu đâu”.

Ông ta đưa chìa khoá cho Ngô Bình rồi chỉ về phía một chiếc BMWs M8 ở phía xa rồi nói: “Xe đó tôi được một người bạn tặng, nhưng tôi đi không quen, sau này cậu cứ lấy mà dùng”.

Ngô Bình cũng không khách sáo: “Cảm ơn, sau này tôi sẽ trả tiền xe cho ông”.

Trác Khang: “Cậu Ngô, cậu làm thế là khinh tôi đấy, có một chiếc xe thôi mà, sao tôi nhận tiền của cậu được”.

Từ Quý Phi cũng nói: “Chú đừng nhắc chuyện tiền nong nữa”.

Thấy họ có thành ý như vậy, Ngô Bình không nhắc chuyện tiền nong nữa. Anh ngồi lên chiếc m8, cảm giác quả nhiên khác hẳn, anh đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi, động cơ khoẻ, tăng tốc lên 100km/h chỉ mất hơn ba giây.

Sau khi về căn nhà ở Thái Khang, anh lập tức đi vào phòng sách tiếp tục mua cổ phiếu của công ty truyền thông Sơn Hải, hôm nay anh lại mua thêm một triệu cổ. Dạo này, tình hình cổ phiếu rất đình trệ, giá mà anh mua vào đã giảm một chút.

Anh vừa mua cổ phiếu xong thì Chu Thanh Nghiên gọi tới.

“Anh Ngô, anh vẫn ở Vân Kinh à?”

Ngô Bình hỏi: “Thanh Nghiên, sao thế?”

Chu Thanh Nghiên: “Chú út của em về nhà rồi, em định dẫn chú ấy tới nhờ anh khám hộ xem có chữa được không”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh không hề biết Chu Thanh Nghiên còn một người chú nữa nên hỏi: “Chú em mắc bệnh gì?”

Chu Thanh Nghiên: “Ba năm trước, chú ấy bị người ta đánh, sau đó thì luôn điều trị ở Đại Thiền Tông. Gần đây, tình hình của chú ấy chuyển biến xấu, Đại Thiền Tông cũng bó tay rồi nên đưa chú ấy về nhà”.

Nói đến đây, Chu Thanh Nghiên bắt đầu nghẹn ngào.

Ngô Bình nói: “Anh đang ở Vân Kinh, em dẫn chú ấy tới đi”.

Chu Thanh Nghiên: “Vâng, em đi ngay đây”.

Chu Truyền Võ và Chu Truyền đều đang ở căn nhà cũ tại tỉnh tỉnh, Chu Viễn Sơn cũng đang ở đây, ngoài ra còn có Chu Thanh Nghiên và em họ cô ấy là Chu Hiếu Sinh.

Bọn họ đang vây quanh một người thanh niên. Người này khoảng hơn 30 tuổi, trông rất đẹp trai, nhưng mặt mày vàng vọt, tiều tuỵ.

Bình luận

Truyện đang đọc