THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 854

Nghe giọng Ngô Bình, cô còn chẳng buồn ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: “Anh, anh đến từ lúc nào vậy?”

Ngô Bình ngồi bên cạnh, liếc mắt nhìn màn hình, cô ấy đang lo việc từ thiện.

Ngô Bình nói: “Thanh Nghiên, không cần vất vả vậy đâu, việc từ thiện từ từ giải quyết được mà”.

Chu Thanh Nghiên: “Em làm sắp xong rồi, đợi em xíu”.

Lúc này, Đông Hoàng cũng đang đi vòng quanh phòng khách như thể nó đang làm quen với môi trường ở đây. Nó lượn một vòng rồi cũng đi vào trong phòng ngủ.

Nhìn thấy chú chó lớn màu vàng, Chu Thanh Nghiên ngạc nhiên: “Bình, chó của anh sao?”

Ngô Bình: “Tên nó là Đông Hoàng, ngoan lắm”.

“Vậy sao?”, nói rồi Chu Thanh Nghiên vươn tay ra định vuốt ve Đông Hoàng nhưng Đông Hoàng vẻ mặt chê bai, lùi về sau mấy bước.

Chu Thanh Nghiên cười khoái chí, vẫn cố chấp xoa đầu Đông Hoàng bằng được, nói: “Ngoan quá đi!”

Ngô Bình hỏi: “Thanh Nghiên, em đến từ khi nào vậy?”

Lần trước lúc anh đi khỏi Thạch Thành đã đưa cho Chu Thanh Nghiên một bộ chìa khoá, bảo cô tới sống trong căn nhà trên phố Lệ Thuỷ này.

Chu Thanh Nghiên: “Hôm qua được nghỉ phép nên em tới đây ở vài hôm, không ngờ anh cũng tới.”, nói rồi cô lưu tài liệu trên máy tính lại rồi đẩy chiếc laptop sang cho Ngô Bình xem.

Ngô Bình không xem mà đáp: “Em làm là được rồi, dù gì anh có xem cũng không hiểu”.

Bàn tay ngọc ngà của Chu Thanh Nghiên khẽ ấn lên trán anh một cái, nói: “Con sâu lười này!”

Ngô Bình cười hi hi, ôm lấy vòng eo thon thả của cô. Chu Thanh Nghiên bỗng mềm nhũn người, nói nhỏ: “Hôm nay em không tiện cho lắm”.

Ngô Bình không khỏi cảm thấy hơi thất vọng, hôn nhẹ lên tóc cô rồi nói nhỏ câu gì đó.

“Đáng ghét, em không thích”, Chu Thanh Nghiên miệng từ chối nhưng lại quay lại ôm lấy Ngô Bình.

Ngô Bình thấy tu vi của cô được nâng cao, nói: “Thanh Nghiên, lát nữa anh giúp em đả thông kinh mạch cấp ba, sau đó truyền cho em một bộ Đoàn Thể Thuật cấp cao”.

Chu Thanh Nghiên sáng mắt lên: “Anh, em nghe nói Đoàn Thể Thuật là một loại tuyệt học bí truyền, ví dụ như Dịch Cân Kinh của chùa Đại Thiền cũng chính là một loại Đoàn Thể Thuật hết sức cao thâm.

Ngô Bình cười đáp: “Mặc dù không biết Dịch Cân Kinh kia thế nào, nhưng cái anh dạy em chắc chắn không thua kém gì nó. Em cứ chăm chỉ học hành. Anh sẽ ở lại Thạch Thành vài hôm, tiện dạy em một phương pháp hít thở.

Ngô Bình chợt nghiêm mặt lại rồi nói tiếp: “Nhưng cái anh truyền cho em không được nói với bất cứ ai, kể cả là người nhà. Em có làm được không?”

Chu Thanh Nghiên gật đầu thật mạnh: “Em làm được!”

Ngô Bình vốn có ý đồ đè Chu Thanh Nghiên ra bắt nạt cô một trận nhưng giờ chỉ đành kiên nhẫn ngồi dạy cô Đoàn Thể Thuật. Đoàn Thể Thuật cao cấp có độ khó cao, anh ngồi bên cạnh kiên nhẫn chỉ bảo. Có lúc anh còn dùng chân khí tím để giúp cô đả thông một phần kinh mạch.

Luyện được một giờ đồng hồ, Chu Thanh Nghiên đã đổ đầy mồ hôi, mệt như sắp ngất đến nơi, không thể cử động được nữa.

Ngô Bình cười nói: “Luyện đến giờ là được phép nghỉ một tiếng”.

Chu Thanh Nghiên là người luyện võ, tính cách vốn kiên cường nên nghe Ngô Bình nói vậy, cô chỉ gật đầu đáp: “Em có thể làm được”.

Bình luận

Truyện đang đọc