THẦN Y TRỞ LẠI

 Đào Như Tuyết bế Tiên Nhi vào lòng, không để cô bé nhìn.  

 

Thanh niên cười khẩy: “Kẻ sắp chết kia, mày có thể kiêu ngạo. Nhưng khi chết, mày sẽ biết bây giờ nói gì cũng là thừa thãi!”  

 

Ngô Bình nói: “Mày tự cắt lưỡi thì có thể tránh được cái chết”.  

 

Thanh niên nọ cười điên cuồng, bất ngờ vung nắm đấm ra. Trên nắm đấm có năm lớp tiên quang, lớp nào cũng ngập tràn uy lực. Cú đấm này của hắn có thể dễ dàng giết chết một Đạo Quân!  

Advertisement

 

Nhưng kẻ hắn gặp là Ngô Bình. Đừng nói là Ngô Bình của hiện tại, dù là Ngô Bình trước khi vào cảnh giới Đoạt Thiên, cũng có thể giết hắn chỉ trong tích tắc. Bây giờ anh đã đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh sau Đoạt Thiên, còn trở thành Đại Thánh, Chân Hầu, tu luyện rất nhiều công pháp mạnh.   

 

Vì thế, trước mặt Ngô Bình, hắn hệt như loài giun dế, thậm chí ngay cả giun dế cũng không bằng!  

 

Advertisement

Nắm đấm vừa vung ra nửa tấc, Ngô Bình liền đưa ngón tay ra, điểm nhẹ vào nắm tay hắn. Động tác của anh rõ ràng không nhanh, ngay cả trẻ con cũng nhìn thấy rõ. Nhưng kỳ lạ là thanh niên kia hoàn toàn không tránh được, tựa như thế giới trở nên chậm đi vậy!  

 

Cái điểm nhẹ này khiến thanh niên run rẩy toàn thân, cơ thể lập tức hoá đá. Đây chính là một trong những thần thông mà anh tu luyện, thuật hoá đá.  

 

Anh bỏ tay xuống, thanh niên đã biến thành tảng đá, đá vẫn còn hơi ấm. Gương mặt hoá đá ấy ngập tràn vẻ kinh hãi.  

 

Những người còn lại cả kinh, có kẻ kêu lên: “Dám đả thương cậu Tư nhà bọn tao. Mày chết chắc rồi!”  

 

“Dừng!”  

 

Anh khẽ thốt ra một chữ, kẻ vừa mắng mỏ đột nhiên bất động.  

 

“Cháy!”  

 

Nói thêm một chữ nữa, kẻ đó bỗng nhiên bốc cháy thành tro ngay trước mặt mọi người.  

 

Ngô Bình còn chẳng buồn nhìn đến những người còn lại lấy một lần, bế Tiên Nhi lên, tiếp tục dạo phố.  

 

Họ đến một tiệm bán bánh ngọt. Bánh ngọt ở đây đến từ các Khuyên giới, thế giới khác nhau, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng. Vừa bước vào, Tiên Nhi đã kinh ngạc hô lên.  

 

“Đẹp quá. Bố ơi, chúng ta mua về cho anh chị ăn được không ạ?”  

 

Ngô Bình rất vui, cười đáp: “Tiên Nhi ngoan quá, biết dành phần ngon cho các anh chị. Được, vậy chúng ta chọn vài món nhé”.  

 

Tiên Nhi gật đầu, đi đến trước một phần bánh ngọt, phát hiện ở đây có một hộp bánh chuyên dành cho khách nếm thử. Cô bé bèn lấy một miếng ra ăn thử, cười nói: “Bố ơi, ngon quá”.  

 

Một cô gái đứng bên cạnh, nhìn thấy Tiên Nhi ăn thử bánh, thoáng cau mày: “Trông chừng con cho kỹ vào. Bánh ở đây đắt lắm đấy, đừng thử rồi lại không mua nổi. Chủ của chúng tôi là nhân vật lớn ở đây đấy, các vị không thể đắc tội đâu”.  

 

Đào Như Tuyết nhướng mày: “Mở cửa làm ăn, bánh ở đây chẳng phải để khách ăn thử sao?”  

 

Bánh ngọt ở đây quý hiếm, đến từ các thế giới khác nhau, nên rất đắt, không phải loại mà người bình thường có thể ăn được. Không nhiều người có thể đến nơi này.  

 

Cô gái bán hàng không có mắt nhìn, thấy Ngô Bình không dẫn theo tuỳ tùng, lại chẳng có khí thế gì, bèn xem họ là người bình thường, ăn nói rất khó nghe.  

Bình luận

Truyện đang đọc