THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1046

“Được rồi, bảo cậu chủ Ngô nghe điện thoại”, Tả Vân Tinh nói.

Tả Lang hai tay đưa điện thoại cho Ngô Bình, mặt lấm lét nói: “Cậu chủ Ngô, bố tôi muốn nói chuyện với cậu”.

Ngô Bình cầm lấy điện thoại, lạnh lùng hỏi: “Tả Vân Tinh?”

Tả Vân Tinh vội đáp: “Cậu chủ Ngô, tôi là Tả Vân Tinh. Chuyện của thằng con mất dạy của tôi, tôi thực lòng xin lỗi. Thằng khốn nạn đó nó không hiểu chuyện, xin cậu đừng chấp nó…”

Ngô Bình ngắt lời: “Tả Vân Tinh, thằng con khốn nạn của ông ban nãy đòi vả miệng tôi. Tôi cho ông một tiếng để đem mười tỷ đến cứu người. Nếu không thì hơn một tiếng nữa tới nhận xác nhé”, dứt lời anh cúp luôn điện thoại.

Vẻ mặt Tả Vân Tinh biến hoá không ngừng. Ông ta nghiến răng, sau đó gọi điện cho Tiểu Vũ Hoàng. Bang Long Xà đứng vững được ở Thiên Kinh là do có Tiểu Vũ Hoàng đứng sau chống lưng. Mỗi năm bang này phải nộp cho ông ta hai mươi phần trăm thu nhập. Giờ bang Long Xà gặp chuyện, ông ta đương nhiên sẽ tìm Tiểu Vũ Hoàng nhờ giải quyết.

Lúc nhận điện thoại, ban đầu Tiểu Vũ Hoàng vẫn không nghĩ đây là chuyện gì to tát. Nhưng sau khi nghe tin đối phương là Ngô Bình thì ông ta trở nên trầm ngâm hẳn. Trước đó ông ta chạm mặt Ngô Bình ở nhà Diệp Thần, Ngô Bình không hề nể mặt ông ta, đuổi ông ta ra khỏi đó. Hiện giờ nếu ông ta dùng biện pháp mạnh với Ngô Bình thì chỉ sợ cao thủ đằng sau anh sẽ ra mặt.

Trong điện thoại, đã nửa phút Tiểu Vũ Hoàng không đáp lời. Tả Vân Tinh lúc này ruột nóng như lửa đốt, nói: “Ông Trịnh, ông nhất định phải ra mặt giúp chúng tôi, nếu không tôi sẽ mất mười tỷ!”

Trịnh Luân cũng điên tiết: “Đồ ngu! Chọc vào ai không chọc lại đi chọc Ngô Bình”.

Tả Vân Tinh đã có dự cảm không lành, đáp: “Ông Trịnh, ông không định ra mặt giúp chúng tôi sao?”

Tiểu Vũ Hoàng lạnh lùng đáp: “Nếu là người khác thì tôi sẽ ra mặt giúp ông. Nhưng đây là Ngô Bình, cậu ta chắc chắn sẽ không nể mặt tôi. Hơn nữa cậu ta là con rể Đường Môn, xung quanh không thiếu cao thủ Địa Tiên. Dù tôi có giao đấu với cậu ta thì cũng không chiếm được thế thượng phong. Chuyện này ông tự giải quyết đi. Tiện nhắc nhở ông một câu, nếu chuyện này có thể dùng mười tỷ để giải quyết thì tốt nhất ông không nên do dự!”

Nói rồi Tiểu Vũ Hoàng cúp máy luôn. Tả Vân Tinh vừa ngạc nhiên vừa tức. Đến Tiểu Vũ Hoàng còn như vậy thì tìm người khác càng không có tác dụng.

Thời gian gấp gáp, ông ta giậm chân một cái rồi lập tức chuẩn bị chi phiếu rồi tới Đường Lâu.

Tại Đường Lâu, Tả Lang đang quỳ trên mặt đất, vết thương của hắn ta rất nặng, cứ thi thoảng lại thổ huyết.

Ngô Bình và Lâm Băng Tiên đã quay lại chỗ ngồi và bắt đầu dùng bữa. Đồ ăn rất ngon, Ngô Bình còn gọi thêm một chai rượu.

TảLang quỳ trong góc tường mà càng nghĩ càng tức. Nếu không phải vì mụ đàn bà Liễu Linh kia thì hắn ta đâu có chọc phải vị sát thần này? Hắn ta không khỏi bực tức rút điện thoại gọi cho Liễu Linh.

“Cậu chủ Tả, tôi tới Đường Lâu rồi. Cậu giải quyết chuyện kia xong chưa? Tôi nói không sai chứ, Lâm Băng Tiên này rất xinh đẹp”.

“Xinh, xinh lắm!”, Tả Lang nghiến răng đáp: “Chị đến đây đi, nhà hàng tầng sáu”.

Liễu Linh cười đáp: “Thôi tôi không lên nữa đâu, tôi đang tiếp giám đốc An. Đúng rồi, nếu Lâm Băng Tiên đồng ý thì cậu bảo cô ta qua chỗ giám đốc An đi”.

Nghe đến đây, Ngô Bình cau mày. Anh vẫy tay với Tả Lang. Tả Lang nén đau đứng dậy, lấm lét đi tới bên cạnh anh”.

Ngô Bình nói: “Hỏi chị ta đang ở đâu. Cứ nói rằng anh sẽ tới chỗ chị ta”.

Tả Lang vội vã gật đầu, nói vào điện thoại: “Chị đang ở đâu để tôi đưa Lâm Băng Tiên tới”.

Bình luận

Truyện đang đọc