THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1730

Bọn họ đang trò chuyện thì Lý Long Thần quay lại, ông ấy có vẻ nhăn nhó, nhưng vẫn gượng cười nâng ly với Ngô Bình.

Ngô Bình: “Long Thần, có chuyện gì à?”

Lý Long Thần thở dài nói: “Đệ tử không dám khiến sư thúc bận tâm về chuyện vụn vặt này, nhưng không ngờ nhà họ Mã lại đến đúng lúc sư thúc ở đây”.

Ngô Bình: “Tôi đã biết chuyện rồi, họ lại đến vì muốn lấy nốt 30 phần trăm cổ phần của ông phải không?”

Lý Long Thần gật đầu: “Vâng. Tuy họ không nói hẳn ra, nhưng đệ tử biết nhà họ chuẩn bị chèn ép mình. Bãn nãy, họ dẫn một đống người đến kiểm tra sổ sách rồi bảo có vấn đề, năm nay phải nộp lãi cho họ cao hơn. Đúng là nực cười, họ đòi tăng số lãi còn nhiều hơn số tiền đệ tử nhận được, vậy đệ tử biết đào đâu ra?”

Ngô Bình nhìn ông ấy: “Ông định thế nào?’

Lý Long Thần lại thờ dài: “Cùng lắm thì đệ tử bán nốt cổ phần cho họ, từ nay ai làm việc nấy”.

Ngô Bình: “Long Thần, ông đừng chùn bước, phải tranh đến cùng. Nếu nhà họ Mã ý thế hiếp người, tôi sẽ ra mặt cho ông”.

Lý Long Thần cảm kích nói: “Sư thúc, không cần đâu ạ, đây là chuyện nhỏ”.

Ngô Bình: “Nhỏ cái gì? 30 phần trăm cổ phần là rất nhiều đấy, thà mua rượu về uống chứ không thể cho kẻ khác được”.

Lý Long Thần cười trừ: “Sư thúc, danh tiếng của Tây Bắc Vương ai nghe cũng phải khiếp đảm, nếu không phải bất đắc dĩ, đệ tử không muốn đối đầu với họ”.

Tây Bắc Vương mà Lý Long Thần nhắc đến chính là Mã Hành Không – gia chủ nhà họ Mã, ông ấy cùng thời với Đông Phật Tiên Sinh.

Mã Hành Không đã đột phá lên cảnh giới Địa Tiên từ lâu, điều đáng sợ hơn là ông ấy đã luyện ra được Võ Hồn! Thực lực vượt xa các tu sĩ cùng cảnh giới.

Vì nhà họ Mã theo Tây Lan Giáo nên Địa Tiên Giới không quản lý được, cho nên họ càng được đà lấn tới, dần dà đã trở thành vua một vùng!

Tuy hiện giờ vua Tây Bắc bệnh nặng, nhưng hổ chết vẫn còn uy phong, loại người như Lý Long Thần không thể khiêu chiến với nhà họ Mã được. Nếu đối phương quyết tâm muốn lấy cổ phần, ông ấy cũng không còn cách nào.

Diệp Thiên Tông cũng thế mà Dương Mộ Bạch cũng vậy, không ai áp chế được nhà họ Mã. Tất nhiên, chống lưng của Lý Long Thần cũng không yếu, thế nên thái độ của nhà họ Mã cũng không quá khó coi, sẵn sàng cho ông ấy một khoản bồi thường hậu hĩnh. Nếu đổi lại là một người không có chống lưng, có lẽ nhà họ Mã còn không chịu bồi thường cơ.

Ngô Bình điềm nhiên nói: “Vua Tây Bắc không hù dọa được ai đâu, anh nghe tôi, không cần quá mềm yếu. Cho họ cổ phần cũng được, nhưng phải làm theo quy định. Ba mươi phần trăm cổ phần mỗi năm sinh ra bao nhiêu lợi nhuận, cứ yêu cầu họ tính mức bồi thường bằng ba mươi lần”.

Lợi nhuận hằng năm mà Lý Long Thần kiếm được phải trên năm tỷ tệ, ba mươi lần tức là một trăm năm mươi tỷ, đây đúng là một con số khổng lồ.

Lý Long Thần cười khổ: “Nhà họ Mã không thể nào đồng ý được”.

Ngô Bình đáp: “Không đồng ý, tự khắc có cách đối phó với người không đồng ý”.

Đúng vào lúc này, cửa viện bị người ta đẩy ra rất mạnh, những tiếng bước chân vang lên. Hồng Chiến vừa đứng dậy thì cửa phòng đã bị đạp bung, một nhóm người hùng hổ xông vào.

Bình luận

Truyện đang đọc