THẦN Y TRỞ LẠI

Nhìn Triệu Vân Cơ rời đi như bỏ trốn, Ngô Bình khẽ lắc đầu.

Tự hỏi một lát, Ngô Bình biết rõ chuyện này cần một vị cao nhân tinh thông chính sự để thỉnh giáo, mà cậu thì lại dốt đặc cán mai với chuyện cai trị này.

Vì thế, cậu đã đến tìm Lý Thần Cương: “Lão Lý, hiện †ại tôi cần vài người có khả năng trị thế, ông có thể giúp tôi chọn ra vài người trong muôn nghìn chúng sinh không?”

Lý Thần Cương cười nói: “Chuyện này dễ thôi, công tử đợi tôi một lát”.

Nói xong, ông ta nhắm mắt lại. Sau đó, trên bầu trời tỉnh Giang Nam, xuất hiện một đôi mắt xám nhạt màu. Đôi mắt này chỉ tồn tại trong vài giây rồi biến mất.

Ngay sau đó, Lý Thần Cương lập tức cho Ngô Bình ba địa chỉ, nói: “Ba người này, có một người có khả năng cai trị đại quốc; hai người có khả năng quản lý tiểu quốc; ba người đều là đại thần trị thế”.

Ngô Bình có được địa chỉ thì lập tức đi tìm.

Tỉnh Giang Nam, huyện An Hòa, bên trong một trường trung học bình thường.

Dương Ngọc Thanh ba mươi tuổi, vốn là ban chủ nhiệm của một lớp của trường trung học cơ sở trọng điểm trong huyện, lúc này đang ở trong văn phòng để nói chuyện với một người có thành tích trung bình.

Dương Ngọc Thanh là người ăn nói lưu loát, lời nói như châu ngọc, giọng điệu ôn hòa lại không mất đi tính nghiêm túc, cho nên đám học sinh vừa kính vừa sợ anh †a, mà lớp chọn dưới tay anh ta đều có mười mấy người thi đậu vào các trường danh tiếng mỗi năm Dương Ngọc Thanh được cả trường coi là bảo bối, tiền lương cũng rất cao.

Dương Ngọc Thanh tuy chỉ có ba mươi tuổi, nhưng tóc đã trắng bệch, trên mặt có nét tang thương. Có rất ít người biết, năm đó anh ta được gọi là thần đồng, là người điểm cao nhất toàn tỉnh, nhập học đại học Thần Kinh.

Nhưng khi đó, khi còn trẻ vì hăng máu mà đắc tội đến con cháu quyền quý, kết quả bị trường học xóa tên vĩnh viễn, còn bị giam nửa năm.

Sau khi ra ngoài, anh ta mất đi tất cả vinh quang đã sở hữu, tên con cháu quyền quý cũng phá hỏng mọi con đường thăng tiến của anh ta. Không thể làm quan, không thể mở công ty, thậm chí còn không thể làm việc!

Cho đến ba năm trước đây, anh ta mới dùng thân phận của em họ đến trường này dạy học. Anh ta vô cùng cẩn thận, đa số thời gian đi làm đều mang khẩu trang, bởi vì nguyên nhân này, mà tai của anh ta thậm chí bị thít chặt đến chảy máu, thường xuyên bị nhiễm trùng chảy máu.

Sau khi để học sinh rời đi, Dương Ngọc Thanh ngơ ngác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Anh ta đã uổng phí hoài bão, học thức của mình suốt bao nhiêu năm, chỉ có. thể sống sót trong thế giới bằng cách giả danh người khác, ẩn thân bên trong một trường trung học.

Dáng người anh ta rất cao, vẻ ngoài cũng rất anh tuấn, khi còn trẻ nhất định chính là một người cực kỳ đẹp trai.

Bỗng nhiên, có người đến gõ cửa. Trong văn phòng chỉ có một mình anh ta: “Vào đi”.

Có một người đẩy cửa đi đến, người đến thân hình cao lớn, trên mặt mỉm cười, toàn thân có một loại khí chất độc đáo.

Dương Ngọc Thanh lập tức nói: “Cậu tìm ai?”

Người đến đóng cửa lại, cậu cười nói: “Tôi là Ngô Bình, đến tìm thây Dương”.

Tim của Dương Ngọc Thanh nảy thịch một tiếng, chẳng lẽ thân phận bại lộ?

Thế nhưng, trên mặt anh ta không có biến hóa gì, nói: “Cậu đến tìm tôi có việc à?”

Ngô Bình kéo ghế dựa đến, ngồi ở phía đối diện, cười nói: “Nước Tống đã đồng ý sẽ lui binh. Tiếp theo, tôi sẽ cai trị toàn bộ tỉnh Giang Nam. Chỉ là, tôi không có kinh nghiệm quản lý, nên cần có một người giúp đỡ tôi”.

Dương Ngọc Thanh sợ đến ngây người, cai trị toàn bộ Giang Nam?

Anh ta cẩn thận đánh giá Ngô Bình vài lần, hỏi: cuộc thì cậu là ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc