THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1304

Chưa đầy một phút, một vài bóng người đã đuổi kịp chiếc xe. Tuy nhiên, khi nhảy lên nóc xe thì chúng phát hiện trên xe trống trơn, xe đang tự lái.

“Chết tiệt!”, có tên hét lên, có tên chửi bới.

Lúc này, Ngô Bình và Đường Tử Di đã đi một đoạn đường khác và trở về trụ sở chính của Đường môn.

Đường Tử Di lúc này vẫn rất căng thẳng, tim đập nhanh, cô ấy hỏi: “Bọn họ sẽ không đuổi kịp chúng ta chứ?”

Ngô Bình: “Không, cho dù bọn họ đuổi kịp thì anh cũng không sợ.”

Đường Tử Di cười khổ: “Không ngờ chợ đen Giang Nam lại nguy hiểm như vậy!”

Tài xế taxi là một người đàn ông mập mạp, anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu, cười nói: “Hai người gặp nguy hiểm sao? Có muốn gọi cảnh sát không?”

Sắc mặt Ngô Bình sa sầm, anh đặt tay lên vai tài xế, nói: “Anh là cao thủ tiên thiên mà lại đi lái taxi sao?”

Khi anh nói, luồng chân lực thuần dương mạnh mẽ tiến vào qua vai anh ta, anh ngay lập tức khống chế người lái xe, khiến anh ta không thể di chuyển.

Tài xế toát mồ hôi lạnh nói: “Anh là võ vương sao?”

Ngô Bình: “Đừng nói nhảm nữa, muốn chết hay sống?”

Tài xế khẽ thở dài: “Tôi không có ác ý với hai người”.

“Anh không phải kẻ thù của tôi, nên đương nhiên không có ác ý”. Ngô Bình cười lạnh, “Tôi hỏi anh, làm sao anh biết tôi sẽ bắt xe của anh?”

Tài xế nói: “Mọi thứ đều là trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi đến đây để gặp gỡ những người đến từ khu chợ đen. Không ngờ lại gặp được võ vương”.

Ngô Bình: “Lái xe vào thành phố đi”.

Tài xế không dám nói thêm nữa, ngoan ngoãn lái xe vào thành phố. Sau khi Ngô Bình và Đường Tử Di xuống xe, họ bắt một chiếc xe khác rời đi.

Tài xế ngồi trong xe hồi lâu không nhúc nhích được, khóc không ra nước mắt. Bởi vì trước khi Ngô Bình rời đi, anh không chỉ khống chế hắn mà còn lấy đi hai mươi tám đồng tiền bùa của hắn, nói là để trừng phạt hắn.

Nửa giờ sau, Ngô Bình và Đường Tử Di trở về khu biệt thự Vân Đỉnh an toàn.

Trời đã khuya, bọn họ không quấy rầy người khác mà đi thẳng vào nhà kho.

Đường Tử Di khẽ thở dài, nói: “Không ngờ tài xế cũng là một người tu hành, cũng may có anh ở đó. Nếu chỉ có một mình em, không biết em đã chết như thế nào rồi”.

Ngô Bình: “Nếu em đi một mình sẽ càng an toàn”.

Sau khi nói xong, anh hỏi, “Em có muốn xem anh đã mua những gì không?”

Đường Tử Di rất hào hứng, cô ấy vui vẻ gật đầu: “Muốn!”

Ngô Bình lấy ra viên đá có đầu người, quan sát một hồi rồi nói: “Đừng sợ, trong đó có một cái đầu người”.

Đường Tử Di sửng sốt: “Đầu người sao?”

Ngô Bình nói: “Có thể đó là người của thời đại tiên quốc. Anh cảm thấy nó rất đặc biệt. Nó có sức sống và dường như có thần tính”.

Đường Tử Di lùi lại mấy bước, nhỏ giọng hỏi: “Ý của anh là cái đầu còn sống?”

Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Gần như vậy”.

Sau đó anh nói với Đường Tử Di: “Cho người mang đến một đôi lư hương và đèn hương tốt nhất. Ngoài ra, chuẩn bị ba vật tế và bốn loại quả, anh muốn cúng bái người này”.

Bình luận

Truyện đang đọc