THẦN Y TRỞ LẠI

Cậu cũng không còn hứng thú thắng tiền, chơi mấy ván rồi lại đến bàn đánh bài poker. Trên bàn này có một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, nhìn thấy ông ta, vẻ mặt Hàn Băng Nghiên bỗng trở nên khó coi, thấp giọng nói với Ngô Bình: “Anh Bình, chính là ông ta!”

Ngô Bình hỏi: “Ai?” 

Hàn Băng Nghiên: “Hàn Chí Cao, cái tên đã bẫy bố của eml”

Vì thế Ngô Bình nhìn sang Hàn Chí Cao, người này có làn da ngăm đen, vóc dáng không cao, sau lưng ông ta có hai bảo vệ đứng canh, rất có khí thế.

Hồ Dật Chi cười nói: “Anh Ngô, anh cũng chơi một ván không?”

Ngô Bình nói: “Tôi không hiểu cách chơi lắm”.

Hồ Dật Chi nói: “Không sao, chỉ là chơi cho vui mà thôi”.

Trên bàn có sáu người, đúng lúc có một người rút lui, Ngô Bình lập tức ngôi xuống.

Hàn Chí Cao liếc nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Bạn trẻ, bàn này của chúng tôi cũng không chơi nhỏ, khởi đầu một triệu”.

Ngô Bình cười nói: “Không sao, tôi có thể chơi”.

Cậu nói với Hồ Dật Chỉ: “Cậu Hồ, có thể cho người đổi giúp tôi ba mươi triệu không?”. Nói rồi, cậu lấy ra một tấm chi phiếu.

Hồ Dật Chi nhận chỉ phiếu, cười nói: “Không vấn đề”. 

Không lâu sau, ba mươi triệu chip đã đặt trước mặt Ngô Bình, chất thành núi.

Nhìn thấy Ngô Bình tuy nhỏ tuổi nhưng tài lực hùng hậu, lúc này Hàn Chí Cao cũng không nói gì thêm, ông ta chỉ bảo: “Vậy chúng ta bắt đầu đi”.

Sáu người chơi xì tố năm lá, đánh vào tâm lý và tài lực.

Ngô Bình ngồi ở đây chính là muốn cho Hàn Chí Cao một bài học, vì vậy ván đầu tiên cậu cũng âm thầm dùng bí chú, khiến Hàn Chí Cao có ảo giác, nhìn bài của mình thành bài phá sảnh. Mà thực tế, bài của ông ta lại không lớn. Trái lại, bài của Ngô Bình không tệ chút nào.

Sau khi cầm bốn lá bài, Ngô Bình đã bỏ ra năm triệu, mấy người còn lại bị cậu quấy rối, cũng lần lượt bỏ bài. Trên bàn, chỉ còn lại Ngô Bình và Hàn Chí Cao.

Ngô Bình lại đẩy hai mươi lăm triệu chip còn lại ra rồi nói: “Cược hết!”

Hàn Chí Cao vừa thấy bài mình có khả năng là phá sảnh, bất giác tự tin gấp trăm lần, nhưng ngoài mặt ông ta vẫn giả vờ như đang suy nghĩ, sau đó cũng đẩy ra hết chip trước mặt, nói: “Xem bài cậu!” 

Hai bên cùng đưa bài của mình, Ngô Bình là sảnh, đối phương thì là một đôi, Ngô Bình lớn hơn.

Nhìn thấy bài của mình, Hàn Chí Cao dụi mắt, thốt lên: “Không đúng, bài không đúng!”

Ngô Bình cố ý khiêu khích ông ta, nói: “Tôi nói này, chơi không nổi thì đừng chơi, có gì không đúng sao?”

Hàn Chí Cao nhìn cậu chăm chăm, trong lòng đầy nghi hoặc, chẳng lẽ là do mình hoa mắt?

Ngô Bình cất chip của mình, cười nói: “Vận may không tệ, ván đầu mà đã có sảnh rồi”.

Hàn Chí Cao là cao thủ chơi bài, ông ta không phục bèn nói: “Chơi thêm một ván?”

Ngô Bình ra vẻ vờ tha để tóm nói: “Tôi thấy trạng thái ông không tốt lắm. Hơn nữa trước mặt cũng không còn chip, hôm nay thôi đi, đổi ngày khác lại chơi tiếp”.

'Thua mấy trăm triệu, sao Hàn Chí Cao chịu dừng lại được, ông ta vội nói: “Chip thì còn nhiều. Cậu bạn, có phải cậu sợ rồi không?”

Ngô Bình nhíu mày: “Sợ? Tôi là sợ ông không có tiền chơi thôi”. 

Hàn Chí Cao cười lớn: “Không có tiền chơi? Cậu hỏi cậu Hồ bên cạnh xem, tôi là người thế nào!”

Hồ Dật Chỉ cười nói: “Anh Ngộ, vị này là người sáng lập trà thảo dược Đông Ba, ông chủ Hàn Chí Cao, là đại gia có cả chục tỷ!”

Ngô Bình ra vẻ như bất ngờ, vội vàng chắp tay: “Thì ra là ông chủ lớn, xin lỗi, tôi không hiểu biết nhiều”.

Bình luận

Truyện đang đọc