THẦN Y TRỞ LẠI

 Hai người đi tới cửa hàng đồ cũ của Huyền Minh Giáo, đây là sản nghiệp của môn phái, có rất nhiều đồ ở bên trong, đồ ở các vị trí khác nhau thì có giá khác nhau, đệ tử của Huyền Minh Giáo đều thích đến đây tìm tòi.  

 

Khi Ngô Bình đến nơi thì nhìn thấy 12 cánh cửa lớn đều đang mở, liên tục có đệ tử của Huyền Minh Giáo ra vào.  

 

Anh thoáng ngạc nhiên nói: “Cửa hàng đồ cũ này to thế!”  

 

Vân Thường: “Vâng, bên trong có nhiều đồ quý phết đấy”.  

 

Ngô Bình: “Đồ đạc trong đây đều từ đâu ra?”  

 

Vân Thường: “Đệ tử của Huyền Minh Giáo thường xuyên ra ngoài làm việc, đồ họ cướp được hầu hết đều bán cho nơi này. À, cửa hàng này cũng liên kết với bên ngoài nên nguồn hàng rất dồi dào”.  

Advertisement

 

Nói rồi, cả hai cùng đi vào cánh cửa thứ tư, bên trong có lò luyện đan cũ mà Vân Thường từng nói.  

 

Họ vừa vào đã nhìn thấy rất nhiều giá hàng, giá nào cũng chất kín đồ. Đi sâu thêm vào trong thì thấy đây là một nơi chuyên chứa những món đồ có kích thước lớn như lò luyện, bàn sách, ngoài ra còn có một lò luyện đan cao như một người lớn.  

 

Khi Ngô Bình nhìn thấy cái lò luyện đan ấy thì tim bỗng đập mạnh, theo kinh nghiệm của mình, anh thấy lò luyện này rất phi thường, chắc chắn là tinh phẩm.  

 

Anh hỏi: “Vân Thường, cái em bảo là nó đấy à?”  

 

Vân Thường gật đầu: “Vâng, anh thấy được không?”  

 

Ngô Bình: “Rất được”, nói rồi, anh đi đến gần để nghiên cứu.  

 

Anh chạm tay lên thân lò để truyền linh lực vào thì lập tức thấy được tình hình ở bên trong. Đúng là lò luyện đan này đã bị hư hại, nhưng không quá nghiêm trọng, có mấy lỗ phun thuốc bị chặn cùng vài chỗ hỏng hóc ở phần kết cấu thôi, chỉ cần sửa lại một chút là được.  

 

Vân Thường đã gọi một đệ tử tạp dịch của cửa hàng đến rồi hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”  

 

Đệ tử đó nhìn xong thì nói: “Tôi sẽ bán cho hai người theo giá hàng phế phẩm, 980 nghìn tiền Tinh”.

Vân Thường: “Phế phẩm gì mà những 980 nghìn? Đắt quá!”  

 

Đệ tử kia cười nói: “Sư tỷ, chị cũng biết mà, thứ để luyện chế ra lò luyện đan này rất quý, tôi ra giá như vậy là rất phải chăng rồi”.  

 

Ngô Bình: “Được, tôi mua”.  

 

Dét lời, anh khiêng lò luyện đan lên rồi đi thanh toán.  

 

Chưởng quỹ thấy có người mua cái lò luyện đan ấy thì không khỏi cười nói: “Từ năm đầu tiên tôi đến đây thì đã thấy nó rồi, không ngờ hôm nay lại bán đi được”.  

 

Ngô Bình: “Thế ông biết lai lịch của nó không?”  

 

Bình luận

Truyện đang đọc