Lâm Tiên Nhuỵ: “Hà quản gia, năm xưa tôi đối xử với ông không đến nỗi nào, ông không thể để tôi ở thêm vài hôm được sao? Đồ trong nhà nhiều quá, tôi phải dọn xong thì mới đi được”.
Hà quản gia cười phá lên sau đó lại liếc nhìn khắp người Lâm Tiên Nhuỵ, sau đó ông ta quay người đóng cổng lại rồi thấp giọng nói: “Tam phu nhân, giờ lão gia đã quá thất vọng với bà rồi, tôi muốn giúp cũng không được”.
Nói rồi, ông ta tiến lên rồi cầm tay Lâm Tiên Nhuỵ: “Phu nhân, chúng ta vào nhà nói chuyện đi”.
Lâm Tiên Nhuỵ run lên rồi hất tay ông ta ra, nhưng ông ta nắm quá chặt nên bà ấy hoảng loạn nói: “Hà quản gia, ông đừng như vậy, lão gia biết thì sẽ không tha cho ông đâu”.
Advertisement
Hà quản gia cười lạnh nói: “Bà không chăm sóc tốt cho Sở Hàn khiến một thiên tài của gia tộc mất mạng, lão gia đã quyết định đuổi bà đi rồi, bà tưởng sau này ông ấy còn nghĩ đến bà ư? Tam phu nhân, tôi luôn thích bà, chỉ cần bà đi theo tôi thì tôi đảm bảo bà sẽ không phải lo về cuộc sống sau này. Hơn nữa, bà không cần về nhà mẹ đẻ, tôi sẽ xếp cho bà một căn nhà rồi nuôi bà, được không?’
“Khốn kiếp, bỏ bàn tay dơ bẩn của ông ra!”
Advertisement
Nghe thấy câu nói của Hà quản gia, đến một người ngoài như Ngô Bình cũng thấy bất bình. Mấy ngày qua, Lâm Tiên Nhuỵ chăm sóc anh rất chu đáo, vì thế anh không thể trơ mắt nhìn bà ấy bị bắt nạt được.
Hà quản gia cũng khá có quyền lực trong gia tộc, hơn nữa còn ở phe của đại phu nhân, vì thế luôn rất hống hách.
Khi ông ta nhìn thấy Sở Hàn đi ra thì không khỏi hoảng sợ: “Sở Hàn, cậu chưa chết ư!”
Ngô Bình: “Ông chưa chết thì sao tôi chết được!”
Hà quản gia gật đầu: “Giỏi lắm! Giờ cậu mau theo tôi đi gặp lão gia để nói cho rõ”.
Ngô Bình: “Ông bảo tôi đi thì tôi phải đi à?”
Hà quản gia cau mày: “Thiếu gia, nhà họ Sở đã cho người đi khắp nơi tìm cậu, lão gia rất bực đấy”.
Ngô Bình: “Đó là việc của tôi, còn ông, ai cho ông dám có ý đồ với mẹ tôi hả?”
Hà quản gia đảo mắt nói: “Cậu nói gì, tôi không biết”.
Ngô Bình tiến lên rồi túm cổ áo ông ta.
Hả quản gia cười khẩy, ông ta là cao thủ tầng thứ năm Tôi Thể nên không coi Ngô Bình ra gì. Vì thế, ông ta trở tay định đánh ngã Ngô Bình ra đất.
Song, võ thuật của anh hơn hẳn ông ta, anh lách người sang một bên rồi tung một cú đấm vào bụng của Hà quản gia.
Dù đã bị áp chế tu vi, nhưng thể chất của Ngô Bình vẫn hơn bình thường, huồng hồ anh còn vừa luyện xong tầng thứ nhất của Trúc Cơ nên cú đấm này của anh đủ làm hỏng hết lục phủ ngũ tạng của người khác.
“Hự”, Hà quản gia bị đánh gập người, gãy mất ba cái xương sườn.
Ngô Bình nhân đó đá bay ông ta, làm Hà quản gia đau đến mức gọi cha kêu mẹ.
“Cẩu nô tài! Ai cho ông dám bắt nạt mẹ ta? Ông mà không nói thì ta sẽ đánh chết luôn”, Ngô Bình bồi thêm một cú đá vào đầu Hà quản gia.
Hà quản gia không còn sức phản kháng nên đành nói: “Đừng đánh nữa, tôi nói, là đại phu nhân”.