THẦN Y TRỞ LẠI

 Thế là Ngô Bình đi theo ông lão, rời khỏi quảng trường. Bay về phía Tây được một quãng, họ đáp xuống một quả núi. Trên núi có một khoảng đất trống nhỏ, lúc này có vài người đứng đó như thể đang chờ họ.  

 

Vừa tiếp đất, ông lão bèn cười nói: “Anh bạn, chắc hẳn anh cũng cảm ứng được trên người tôi có Cửu đỉnh nhỉ?”  

 

Ngô Bình rất điềm tĩnh, không hề bất ngờ chút nào: “Ừ. Ông cảm ứng được, dĩ nhiên đỉnh của tôi cũng cảm ứng được”.  

 

Khí tức của ông lão đã lộ ra. Ông ta là Đại Đạo Quân!  

Advertisement

 

Những người còn lại cũng lộ khí tức, cả ba đều là Đạo Quân!  

 

Ngô Bình nói: “Ông bạn, ông đưa tôi đến đây, chẳng lẽ muốn cướp đỉnh của tôi?”  

 

Advertisement

Ông lão cười hề hề: “Niệm tình anh tặng trà, hôm nay tôi có thể không giết anh. Có điều tôi phải xoá ký ức và phế tu vi của anh”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Các người muốn cướp đỉnh của tôi?”  

 

Ông lão đáp: “Xin lỗi nhé, anh bạn”. Dứt lời, ông ta vươn tay về phía Ngô Bình.

Cánh tay của ông lão thò ra, sau đó biến thành một bàn tay xương khô khổng lồ rồi chộp về phía Ngô Bình.  

 

Anh thản nhiên nói: “Nếu ông đã không biết điều trước thì đừng trách tôi không khách sáo”.  

 

Uỳnh!  

 

Anh phóng thánh vực ra, ngay sau đó, mấy người ở đây đều không thể cử động, bàn tay xương khô kia cũng đứng im trên không trung, không thể tiến tới nữa.  

 

Ông lão kinh hãi nói: “Đây là thánh vực ư?”  

 

Ngô Bình: “Có đi có lại, ông cướp lò luyện của tôi thì tôi cũng cướp lò luyện của ông, coi như trao đổi”.  

 

Nói rồi, Ngô Bình móc tay, ngay sau đó ba lò luyện trong linh đài của ông lão đã bay ra và được anh cất vào trong Động Thiên.  

 

Cửu đỉnh đã đủ, chúng lập tức toả ra khí tức phi thường, cửu đỉnh đã nối liền thành một thể.  

 

Nhóm ông lão kia đều nhăn nhó mặt mày, họ đã không còn suy nghĩ chống lại Ngô Bình nữa, vì khí tức mà anh phóng ra quá khủng bố, họ không thể nào thắng được.  

 

Ngô Bình cất ba cái đỉnh đi rồi cười nói: “Các vị, giờ các người muốn sống hay chết?”  

 

Ông lão tái mặt hỏi: “Sống thì sao, mà chết thì thế nào?”  

 

Ngô Bình: “Chết thì khá đơn giản, giờ tôi có thể tiễn các người đi ngay. Nhưng nếu muốn sống thì phải trả tiền để mua mạng”.  

 

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, ông lão nói: “Chúng tôi chỉ là một môn phái nhỏ, nếu cậu đòi quá nhiều tiền thì bọn tôi không có đâu”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Không nhiều đâu mà lo, mỗi người một trăm triệu tiền Đạo thôi”.  

 

Nhóm người kia ngơ ngác nhìn nhau, ngần ấy tiền không phải một con số nhỏ với họ, hiện giờ chưa chắc họ đã có nhiều đến thế. Nhưng so với mạng sống thì có 100 triệu tiền Đạo đã là gì.  

Bình luận

Truyện đang đọc