THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2179

Ngô Bình khẽ cười: “Dẫn tôi đến gặp thủ lĩnh mới”.

Vài phút sau, Ngô Bình đi đến đại điện hội nghị của Thiên Long, lúc này một người đàn ông ngoài bốn mươi đang quở trách vài quản lý của Thiên Long.

“Đừng có chống đối tôi! Đứng phía sau tôi là ý chí quốc gia, các người làm thế chắc chắn không có kết quả tốt”.

“Là ai đang nổi giận đấy?”, Ngô Bình bước đến nói.

Đó là một người đàn ông trung niên da trắng, khuôn mặt vuông, vóc dáng vừa phải, là một cao thủ Nhân Tiên tầng hai. Cử ra một người như vậy đến làm Long chủ, ắt hẳn chỉ là ứng phó tạm thời, sau này sẽ đổi thành người được chọn thích hợp hơn.

Người đàn ông trung niên nhìn Ngô Bình, gã ta nheo mắt: “Cậu là ai? Ai cho cậu vào đây?”

Ngô Bình cao giọng nói: “Long chủ tiền nhiệm, Ngô Bình. Tôi đến đòi nợ”.

Người trung niên hừ một tiếng: “Thì ra là Long chủ tiền nhiệm, hân hạnh được gặp, tôi tên Bác Luân, là Long chủ mới đến. Sau này Thiên Long không còn liên quan đến cậu, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất cậu đừng đến Thiên Long nữa”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi đến là đòi nợ”.

Bác Luân bình thản nói: “Đòi nợ? Không sao cả, tôi lập tức kêu người trả cho cậu, cầm tiền rồi thì đi đi, đừng ở lại lâu”.

Hoa Giải Ngữ tiến lên nói: “Long chủ, tổng cộng chúng ta nợ Long chủ tiền nhiệm là sáu trăm tỷ đô la, trong đó, năm nay phải trả trước bốn trăm tỷ, năm sau và năm tới nữa lần lượt trả một trăm tỷ”.

Bác Luân này suýt nữa đã nhảy dựng lên, kêu lên: “Cái gì? Sáu trăm tỷ đô la?”

Sáu trăm tỷ đô la Mỹ là khái niệm gì? Gấp đôi sản lượng kinh tế năm ngoái của Thiên Kinh đấy! Nhiều tiền như vậy, đừng nói là gã ta, ngay cả thế lực sau lưng gã ta cũng không trả nổi!

Bác Luân đảo mắt nói: “Khoản tiền này là phát sinh trong nhiệm kỳ của cậu, tôi tuyên bố vô hiệu!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Muốn trốn nợ? Được!”

Anh nói với Hoa Giải Ngữ: “Báo cho toàn bộ thành viên có dùng thuốc biến đổi gen của Thiên Long, chỉ cần bọn họ chịu rời khỏi tổ chức, tôi sẽ cho bọn họ thuốc biến đổi gen cấp cao hơn. Ngoài ra, tiền lương của bọn họ, tôi cũng sẽ tăng gấp mười”.

Hoa Giải Ngữ chớp mắt: “Được”.

Bác Luân tức giận: “Cậu dám đào góc tường như vậy, đúng là to gan!”

Ngô BÌnh: “Nợ tôi sáu trăm tỷ mà các người còn muốn khất nợ, đương nhiên tôi phải cứu vãn ít tổn thất chứ. Còn nữa, tôi là đệ tử tinh anh của Thục Sơn kiếm phái, các người nợ tiền còn không trả, tôi sẽ mời sư phụ tôi xuống núi đòi”.

Bác Luân biết rõ tầm quan trọng của chuyện này, do dự chốc lát, gã ta lại rời khỏi sảnh chính, trông bộ dạng có vẻ là đi liên lạc với cấp trên.

Ngô Bình đứng đợi ở điện lớn, các thành viên Thiên Long trong sảnh lần lượt tiến lên chào hỏi, có người nói: “Đại nhân, lát nữa tôi sẽ từ chức, anh đi đâu, tôi sẽ đi theo đó”.

Người khác cũng đều hùa theo, đối với Ngô Bình, ấn tượng của bọn họ rất tốt. Sau khi Ngô Bình nhậm chức, đãi ngộ của bọn họ không chỉ tăng cao, mà còn có thể có được thuốc biến đổi gen đắt đỏ, thực lực tăng mạnh. Ông chủ tốt như vậy, đương nhiên bọn họ không muốn bỏ qua, cho dù rời khỏi Thiên Long, cũng muốn tiếp tục đi theo Ngô Bình.

Mười phút sau, Bác Luân kia lại xuất hiện, gã ta nói: “Ngô Bình, có người muốn gặp cậu, không biết cậu có dám đi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc