THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 704

Đường Băng Vân cười lạnh: “Anh đang nằm mơ đấy à? Lính đánh thuê chúng tôi đang làm ăn ngon nghẻ, tự dựng chạy đến Thiên Long làm cái gì?”

Ngô Bình nói rất nghiêm túc: “Dù mọi người có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là đại diện cho Đường môn. Thiên Long lại khác, nó đại diện cho cả một quốc gia”.

Đường Băng Vân bật cười: “Được đấy, tôi có thể gia nhập Thiên Long, nhưng anh phải gia nhập nhóm lính đánh thuê Ma Ám của tôi”.

“Được, thành giao!”, Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi đồng ý ngay.

Đường Băng Vân sững ra: “Quyết định nhanh như vậy sao?”

Ngô Bình nói: “Gia nhập đội của cô tôi cũng không lỗ, còn có thể chia hoa hồng, tại sao lại không chứ?”

Nói xong anh liền phát hiện mấy người Khả Ái đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, anh liền hỏi: “Tại sao lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?”

Hoa Hồng khẽ thở dài, nói: “Chúng tôi vừa nhận một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, đó là thám hiểm lăng mộ của một vị Khalip của đế quốc Ả Rập”.

Ngô Bình chớp mắt: “Trong lăng mộ có thứ gì quan trọng sao?”

Hoa Hồng gật đầu: “Có, là truyền thừa của văn minh Tiên quốc. Nghe nói ngày xưa đế quốc Ả Rập phất lên có liên quan đến truyền thừa văn mình này”.

Ngô Bình thở dài: “Thế nên lăng mộ này vô cùng nguy hiểm sao?”

Đường Băng Vân nói: “Sao thế, anh sợ à?”

Ngô Bình cười lạnh: “Chẳng lẽ cô không sợ sao?”

Đường Băng Vân im lặng, một lúc sau liền nói: “Tiền thuê một tỷ đô la Mỹ, còn thêm cả một số thứ trong lăng mộ nữa”.

Ngô Bình sững ra: “Hào phóng thế sao? Đối phương là ai vậy?”

Đường Băng Vân nói: “Một tù trưởng giàu có của nước Ả Rập, có tài sản hai mươi tỷ đô la Mỹ”.

Ngô Bình cắn mạnh một miếng thức ăn, nói: “Trời!”

Đường Băng Vân nói: “Có rất nhiều món bảo vật quý giá được chôn cùng vị khalip đó, ngay cả quan tài cũng được làm bằng vàng. Nếu lần này thành công thì đủ để chúng tôi sống cả ba năm”.

Khả Ái cười nói: “Hơn nữa vị tù trưởng đó có dã tâm rất lớn, nếu lần này thành công thì có thể người đó sẽ thuê đội Ma Ám để hỗ trợ người đó lên ngôi vị quốc vương”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy lính đánh thuê kiếm được nhiều không?”

“Không kiếm được nhiều, vì có rất nhiều khoản cần chi”. Đường Băng Vân nói: “Lợi nhuận năm ngoái chỉ có năm trăm triệu đô la Mỹ, còn không nhiều bằng tiền nhiệm vụ của chúng tôi. Nhưng nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ của tù trưởng này thì mỗi năm ít nhất có thể kiếm được hai tỷ đô la Mỹ”.

Ngô Bình nói: “Lúc nào hành động?”

“Một tháng sau, trong khoảng thời gian này phải chuẩn bị đầy đủ”, Đường Băng Vân nói.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, gần đây tôi quá nhiều việc, cũng vừa hay thả lỏng một chút”.

Đã tối nên nhóm của Đường Băng Vân ở lại căn biệt thự.

Sáng hôm sau mấy người đó liền tạm biệt ra về, nói rằng phải quay về Đường môn.

Sau khi tiễn họ, Ngô Bình liền bắt đầu kế hạch nắm giữ giới võ lâm của thành phố Vân Đỉnh. Nhưng Từ Quý Phi nói Vân Đỉnh có một thế lực thần bí, anh vẫn chưa rõ lắm, định tới thành phố Vân Đỉnh xem thế nào.

Buổi trưa, Ngô Mi và Trương Lệ đi tỉnh đã quay về, sau khi cùng ăn cơm thì anh cùng Hoàng Tử Cường lái xe đến thành phố Vân Đỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc