THẦN Y TRỞ LẠI

Văn Lương cười nói: “Sư đệ, mấy anh em bọn anh đã hẹn gặp nhau ở chỗ đại sư huynh vào buổi sáng, anh đến báo với cậu một tiếng”.  

 

Ngô Bình không muốn tham gia nhưng nghe ra ý của Văn Lương là không tham gia thì không được nên anh bèn nói: “Sư huynh, tôi còn có việc e là không thể tham gia rồi”.  

 

Văn Lương nói: “Sư đệ, cậu không giữ chút thể diện nào cho anh luôn à?”  

 

Vân Thường nói: “Sư huynh Văn, sư huynh Ngô Bình đã nhận Cừu Quang Thái của tuần tra Kim Ưng làm thầy, em nghĩ anh ấy không cần đến tham gia bữa tiệc của các anh đâu”.  

 

Chỉ có vài người trong số họ biết chuyện Cừu Quang Thái nhận Ngô Bình làm đồ đệ của mình, người ngoài không hề biết chuyện này. Lúc này Vân Thường nói chuyện này ra, Văn Lương không khỏi ngạc nhiên: “Gì cơ? Trưởng lão Cừu đã nhận cậu làm đệ tử à?”, anh ta nhìn chằm chằm Ngô Bình.  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, đúng thế thưa sư huynh Văn”.  

 

Văn Lương thở dài: “Nghe nói kết quả kiểm tra của cậu khiến người khác cảm thấy rất kinh ngạc, trưởng lão Cừu nhận cậu làm đồ đệ cũng chẳng có gì lạ. Nếu đã thế, anh không làm phiền cậu nữa, anh đi trước đây”.  

 

Nhìn Văn Lương đi xa, Ngô Bình nói: “Vân Thường, làm như thế có phải là anh xem thường họ không?”  

 

Vân Thường không cho là đúng nói: “Bây giờ sư huynh là đệ tử của Cừu Quang Thái, những người này không thể đuổi theo sư huynh kịp nên không cần phải qua lại với họ. Nói thẳng ra họ và sư huynh đã không còn là người ở cùng một thế giới nữa rồi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy à?”  

 

Vân Thường: “Dù là trưởng lão Liễu cũng không dám lỗ mãng trước mặt một đệ tử nào của Cừu Quang Thái chứ đừng nói là đệ tử của ông ta”.  

 

Ngô Bình: “Nói thế chúng ta sắp chuyển nhà rồi”.  

 

Quả nhiên vừa nói xong không lâu đã có một trưởng lão đến, còn dẫn theo hai người nữa, ông ta cười nói: “Ngô Bình, tôi nhận được lệnh của trưởng lão Cừu bảo là dẫn cậu đến chỗ ở mới”.  

 

Ngô Bình: “Làm phiền rồi”.  

 

Khách sáo với nhau vài câu, Ngô Bình và Vân Thường đi theo vị trưởng lão này đến một ngọn núi, nơi đó có rất nhiều đình viện, phần còn lại của ngọn núi đều trồng các loại dược liệu và hoa cỏ, phong cảnh đẹp hơn chỗ anh sống trước đó nhiều.  

 

Đi đến dưới chân núi, Vân Thường ngạc nhiên thốt lên: “Đây chẳng phải là đỉnh Cô Tú sao?”  

 

Trưởng lão đó cười nói: “Trưởng lão Cừu rất coi trọng đệ tử mới này, đặc biệt tìm đến giáo chủ để xin đỉnh Cô Tú. Đã hơn trăm năm không có người ở trên đỉnh Cô Tú này rồi nhưng trước giờ luôn có người quét dọn, chăm sóc”.  

 

Nghe thế, Ngô Bình cảm giác lời nói của ông ta có ý gì khác, thế mà vừa đi lên núi vừa hỏi: “Chủ nhân trước kia của đỉnh Cô Tú là ai thế?”  

 

Trưởng lão này nói: “Thiên kiêu của Huyền Minh Giáo lúc đó, người đứng đầu trong số các đệ tử xuất sắc, tỏa sáng như sao băng”.  

Bình luận

Truyện đang đọc