THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình nhìn Vương Truyền Tông: “Vương Truyền Tông, ông nghe rồi chứ? Nếu nhà họ Vương đồng ý nhượng quyền kinh doanh thuốc lá và công ty taxi thì tôi có thể tha cho ông một mạng”.

Vương Truyền Tông cười mỉa: “Không thể”.

Vương Truyền Phong cũng nhíu mày nói: “Cậu Ngô, anh Nghiêm, điều kiện hai người đưa ra hơi quá, nhà họ Vương tôi không chấp nhận”.

Ngô Bình nói: “Không chấp nhận cũng chẳng sao, hôm khác chúng ta gặp lại”, nói rồi cậu không nói gì thêm nữa, bảo Nghiêm Lãnh Thạch rời khỏi đó.

Sau khi hai người họ đi, Vương Truyền Tông tức giận đấm một cái xuống đất nói: “Dùng đến “Tiên Sát Lệnh”, mời tiên sư ra mặt”.

Vương Truyền Phong thở dài nói: “Chủ nhân, năm đó tiên sư năm chỉ cho chúng ta một Tiên Sát Lệnh thôi, cho nhà họ Vương chúng ta sử dụng để bảo vệ tính mạng, nếu không gặp tai họa lớn gì thì tốt nhất không nên sử dụng”. 

Hai mắt Vương Truyền Tông đỏ ngầu: “Lế nào bây giờ không phải là vấn đề sống chết đó sao? Hắn lại dám có ý định với công ty taxi và quyền kinh doanh thuốc lá, hắn thật đúng là bắt nạt người quá đáng! Nếu nhà họ Vương không đánh trả, sau này ai cũng có thể bắt nạt chúng ta”.

Vương Truyền Phong thở dài, ông ta cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ đành nói: “Vậy thì mời tiên sư xuống núi”.

Trên đường về, Nghiêm Lãnh Thạch trông có vẻ hơi lo lắng.

Ngô Bình hỏi: “Ông Nghiêm, ông đang lo gì thế?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Tôi từng nghe nói nhà họ Vương có được một Tiên Sát Lệnh. Tôi lo nếu nhà họ Vương bị ép đến đường cùng, họ sẽ dùng Tiên Sát Lệnh đó, mời cao thủ đối phó với chúng ta”.

Ngô Bình: “Tiên Sát Lệnh này có thể mời được cao thủ cỡ nào?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Cảnh giới Bí Anh, thậm chí là cao thủ mạnh hơn”.

Ngô Bình cũng không hoảng hốt, cậu gật đầu: 

“Cường giả Bí Anh quả thật không dễ đối phớ”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân, nếu cậu chính thức bước vào Bí Cảnh, có phải có thể đối đầu với cường giả Bí Anh không?”

Ngô Bình: “Chắc là không khó, ông không cần lo chuyện này, đến lúc đó lại nói”.

Nghiêm Lãnh Thạch gật đầu: “Tập đoàn Vương Đạo do nhà họ Vương nắm quyền có tổng tài sản hơn năm trăm tỷ tệ, là một tập đoàn lớn mạnh, chỉ một mình chúng ta thôi thì không thể làm gì được. Nếu nhà họ Vương sử dụng Tiên Sát lệnh vẫn không thể làm gì chủ nhân, đồng thời lúc này đối thủ của Vương Hạo Dã đang cố gắng phát triển ở đây, vậy thì nhà họ Vương chắc chắn sẽ từng bước bị xâm chiếm”.

Suy nghĩ ban đầu của Ngô bình không phải là vì thu mua sản nghiệp của nhà họ Vương, nhưng sự việc đã đến nước này, mọi chuyện đều cứ để tự nhiên, cậu không cần, người khác cũng sẽ cần.

Bố đã đi du lịch ở nước ngoài, Ngô Bình cũng không về nhà mà ở lại nhà họ Nghiêm.

Ngày hôm sau vẫn là cuối tuần, nhưng cậu phải về trường huấn luyện, vì hai ngày sau còn phải thách đấu với đội trường mạnh nhất cả tỉnh. 

Đến sân tập, màn thể hiện của Ngô Bình thậm chí còn tốt hơn lúc trước, cậu đã trở thành linh hồn của đội bóng. Nhiều nữ sinh trong trường chạy đến xem họ tập luyện, thỉnh thoảng còn võ tay cổ vũ, còn có vài nữ sinh can đảm tặng hoa cho Ngô Bình.

Trong giờ nghỉ trưa, Hàn Băng Nghiên lái một chiếc xe thể thao đến, chiếc xe thể thao rất ngầu, được trang bị siêu pin hai mươi lắm độ và một động cơ V8, tăng tốc 1.8 giây trên một trăm kilomet, có thể đạt tốc độ tối đa bốn trăm kilomet mỗi giờ.

Vẻ ngoài chiếc xe thể thao cũng rất ngầu, âm thanh cũng mê người, Ngô Bình nhìn thấy nó, hai mắt không khỏi sáng lên.

“Băng Nghiên, xe mới mua sao?”

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Hôm qua bố em thu hết phỉ thúy của em nên em đã vòi ông ấy mua cho em một chiếc xe”, nói rồi cô đưa chìa khóa cho Ngô Bình.

“Anh Bình, đây là quà sinh nhật em tặng cho anh”, cô ấy cười nói.

Ngày mốt là sinh nhật Ngô Bình, ngay cả cậu cũng đã quên mất chuyện này, không ngờ Hàn Băng Nghiên lại nhớ. 

Ngô Bình cười nói: “Anh đang định mua một chiếc xe, cảm ơn em, Băng Nghiên”.

Hàn Băng Nghiên: “Cảm ơn làm gì, tiền mua xe là anh giúp em kiếm mà”.

Ngô Bình bước lên xe, Hàn Băng Nghiên dạy một hồi, sau đó cậu khởi động xe, lái vào đường cao tốc trên cao quanh thành phố.

Ngô Bình đã tròn mười tám, hơn nữa một năm trước đã lấy được bằng lái xe nên cậu cũng có thể lái xe.

Đây là xe mui trần, chạy không nhanh, gió thổi tung mái tóc dài của Hàn Băng Nghiên, cô ấy cười lên, trên má xuất hiện lúm đồng tiền.

Bình luận

Truyện đang đọc