THẦN Y TRỞ LẠI

Sau khi nhäc nhở thêm đôi điều, đạo nhân áo xanh đã phát cho mỗi người một tờ bản đồ, bên trên có ghi rõ địa điểm của truyền thừa. Cuối cùng, ông ấy lấy một cánh cửa nhỏ ra rồi ném lên cao, nó đã biến thành một cánh cổng cao. hơn năm mét. Sau khi cửa mở, tất cả mọi người đều ùa vào.

Ngô Bình là người vào đầu tiên. Vừa vào trong, anh đã bắt đầu rơi tự do, anh lập tức khống chế cơ thể và trấn tĩnh lại, sau đó phát hiện mình đang ở trên cao.

Không lâu sau, anh đã đáo xuống một thảo nguyên, xung quanh có khá nhiều dê vàng và ngựa hoang đang ăn cỏ. Sự xuất hiện của anh đã khiến bầy ngựa hoang chạy tán loạn.

Anh mở bản đồ ra thì thấy cách thảo nguyên này không xa về phía Tây có một địa điểm truyền thừa.

Anh đứng dậy bước đi thì phát hiện độn hành và đi lại ở đây rất tốn sức. Vì thế, anh đã quan sát bầy ngựa hoang, sau đó tiến lại gần rồi cưỡi lên một con.

Con ngựa rất hung hăng, nhưng sau khi ăn một đấm của Ngô Bình thì đã ngoan hẳn, sau đó phối hợp nhịp nhàng với anh chạy về phía Tây.

Nó chạy rất nhanh, chỉ hơn một tiếng sau thì anh đã nhìn thấy một cung điện to lớn. Gần cung điện có khá nhiều người sống, tính ra cũng gần 100 người.

Khi đến gần cổng cung điện thì anh mới thấy bên trong đó còn có nhiều người hơn, ít cũng phải ba, bốn trăm người.

Anh thấy rất lạ, sao Nguyên Sử Giới lại có nhiều người thế này?

Cạnh đó có một tu sĩ trung niên đang ngẩn ngơ ngồi dưới đất vừa ăn thịt dê nướng vừa lẩm bẩm một mình, như đang suy tư gì đó.

Ngô Bình tiến lại gần rồi chắp tay hỏi: “Xin hỏi ông cũng tham gia đại hội quần hùng ư?” Người kia nghe thấy vậy thì ánh mắt chợt mơ màng, mãi sau mới nói: “Đúng, những đó là chuyện của rất lâu về trước. rồi”.

Ngô Bình: “Rất lâu rồi ư?”

“Ừm, chắc cũng hơn 300 năm rồi chứ ít gì”, ông ta như đang hỏi chính mình.

Ngô Bình sững người, hơn 300 năm ư? Nói vậy thì tất cả mọi người ở đây đều từng tham gia đại hội quần hùng rồi.

Anh hỏi tiếp: “Tại sao ông không rời đi?”

“Tôi chưa thể lĩnh ngộ truyền thừa của Đạo Tôn nên không đi được”, ông ta như đã phát điên, sau đó tiếp tục kể lể mà chẳng hề để ý đến Ngô Bình.

Ngô Bình lại hỏi thêm mấy người nữa thì họ đều trả lời như nhau, năm xưa họ đều từng là tu sĩ tham gia đại hội quần hùng, nhưng mãi đến giờ vẫn chưa có thu hoạch gì. Song, họ không cam tâm nên đã ở lại đây ngày đêm lĩnh ngộ, thời gian cứ thế trôi đi, loáng cái đã vài trăm năm rồi.

Ngô Bình lắc đầu rồi thầm cảm thán. Anh tiếp tục đi vào cung điện thì thấy mọi người ở quanh đây đều nhìn mình, mắt ai cũng sáng bừng khiến anh cảm thấy nguy hiểm đang rình rập.

Anh đứng lại rồi cảnh giác quan sát xung quanh.

Có một người bước tới gần rồi cười nói: “Anh là tu sĩ vừa tham gia đại hội quần hùng đúng không?”

Ngô Bình: “Đúng”.

Người này mắc áo xanh có làn da trẳng, mái tóc đen, tuy miệng luôn mỉm cười nhưng nhìn lại rất nham hiểm.

Người áo xanh: “Theo quy định ở đây thì cậu cần nộp bảo bối mà mình lấy được trong hang báu, cùng toàn bộ tài nguyên mà cậu có”.

Bình luận

Truyện đang đọc