THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2249

Cô gái nhìn Ngô Bình rồi lạnh giọng nói: “Ai?”

Ngô Bình vừa định giới thiệu thì bên cạnh đã có người mấy người hét lên: “Đồ vô liêm sỉ, dám nhìn lén tiên tử nhà ta, chết đi!”

Có ba đường kiếm tấn công Ngô Bình từ ba phía, thấy thế, Ngô Bình biết họ đang muốn lấy mạng mình.

Đối mặt với tình huống này, Ngô Bình không còn cách nào khác ngoài lấy Lưỡi Hái Máu ra để nghênh chiến.

Cheng cheng cheng!

Đây là một món thần binh, ba thanh kiếm kia lập tức vỡ nát, sau đó bay quay ngược lại.

Các tiếng hét vang lên, ba tu sĩ nam chạy ra, nhìn các mảnh vỡ dưới đất mà họ không khỏi đau lòng, một người tức tối quát: “Dám làm hỏng kiếm của bọn ta”.

Vù!

Đầu thương lập tức đâm vào mi tâm của người đó như con rắn độc, mũi thương lạnh lẽo khiến người đó không rét mà run, toàn thân cứng đờ.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Quỳ xuống”.

Người đó quỳ xuống, không dám nói nửa lời.

Ngô Bình: “Theo quy định của đỉnh Vô Tương, tôi hoàn toàn có thể giết anh vì tội ám sát đệ tử tinh anh”.

Hai người còn lại hoảng hốt, đệ tử tinh anh? Họ ngơ ngác nhìn nhau rồi hỏi: “Anh là Ngô Bình – đệ tử tinh anh mới à?”

Thấy họ không có ý tôn trọng với mình, Ngô Bình lạnh lùng nói: “Hai người cũng quỳ xuống”.

Hai người kia không quỳ, một người khinh khỉnh nói: “Đệ tử tinh anh thì có gì là siêu đâu, trưởng bối của chúng tôi đều là trưởng lão của đỉnh Vô Tương, truyền thừa từ bao đời. Anh chỉ là một đệ tử tinh anh thôi, không có tư cách bắt chúng tôi quỳ đâu”.

Chát.

Ngô Bình hất Lưỡi Hái Máu, tên đang nói lập tức khuỵ gối, sau đó hét lên đau đớn rồi quỳ xuống đất, nước mắt đầy mặt.

Người còn lại sợ quá cũng vội vàng quỳ xuống, sau đó thấp thỏm nhìn Ngô Bình.

Anh lạnh lùng nói: “Quỳ yên ở đây, tôi không cho phép thì không được đứng dậy”.

Cô gái kia đứng gần đó đã chứng kiến tất cả, nhưng thờ ơ như chuyện chẳng liên quan đến mình.

Ngô Bình chắp tay với cô ấy: “Thấy ở đây có kiếm khí mạnh mẽ nên tôi mới tò mò xuống xem, làm phiền rồi”.

Lúc này, lại có một người đáp xuống, đó là Trần Hạc Niên. Anh ta nhìn ba người đang quỳ dưới đất rồi cười trừ trách mắng: “Ba người giỏi quá nhỉ, dám đắc tội với cả Ngô sư thúc, lẽ nào mấy người không biết sư thúc đứng đầu bảng Nhân Tiên à?”

Ba người kia nhăn mặt, một người nói: “Trần sư huynh, anh ta ngông nghênh quá, chuyện này chưa xong đâu”.

Trần Hạc Niên cười lạnh: “Sư thúc đã báo sư tổ của tôi làm sư phụ, dù sư thúc có giết mấy người thì trưởng bối của mấy người cũng không dám ý kiến gì đâu”.

Ba người kia có vẻ không phục, gia tộc nhà họ đã truyền thừa bao đời, lẽ nào lại chịu để Ngô Bình đàn áp.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tôi định giết các người rồi, nhưng nể tình đồng môn nên mới tha cho. Nếu các người không phục, thì cứ thoả mái khiêu chiến tôi”.

Bình luận

Truyện đang đọc