THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1395

“Vâng”, Đường Thiên Hạc nói.

Ngô Bình về nhà rồi bảo Đường Băng Vân uống một viên: “Em uống xong rồi cũng đi nghỉ đi”.

Đường Băng Vân không uống ngay mà cất đi, sau đó nói: “Tối nay anh phải chữa trị cho Canh Tổ, em không yên tâm, em muốn ở cạnh anh”.

Ngô Bình cười nói: “Có gì đâu mà không yên tâm, đây là tổng bộ của Đường Môn. Mà ông đã chuẩn bị hết rồi, dù có ai định làm loạn cũng không dám nữa đâu”.

Đường Băng Vân thở dài nói: “Chuyện này rất lớn, một khi Canh Tổ khôi phục thực lực, Đường Môn sẽ tiến vào một giai đoạn mới, thậm chí khéo còn làm chủ Địa Tiên Giới”.

Ngô Bình: “Thế càng tốt chứ sao? Em luôn mong Đường Môn ổn định còn gì, giờ Canh Tổ xuất quan, Đường Môn sẽ phải ổn thôi”.

Đường Băng Vân: “Mong là thế”.

Ngô Bình không nói gì nữa, mà lấy viên tinh thạch linh hồn ra cầm trong tay rồi luyện bài hít thở. Hồn lực tiên thiên tiến vào thần hồn của anh, khiến anh thấy rất thoải mái.

Không biết trời đã tối từ bao giờ, trăng cũng đã lên cao.

Trăng hôm nay rất sáng và tròn nên chiếu sáng cả mặt đất.

Đường Thiên Tuyệt dẫn một tốp cao thủ đến nhà Ngô Bình, sau đó tất cả cùng đi tới nơi mà Canh Tổ bế quan.

Canh Tổ ở một nơi bí mật, mọi người phải leo lên một ngọn núi rất cao, khi lên trên đỉnh núi thì mây bay tà tà dưới chân.

Đường Thiên Tuyệt đi tới vách núi rồi nhảy xuống, mọi người hoảng hốt, nhưng sau đó lại phát hiện có một gờ đá ở ngay bên dưới.

Ngô Bình nhảy xuống theo rồi đáp đất, gờ đá này khá nhỏ, nối liền với một ngọn núi khác.

Mọi người men theo gờ đá ấy rồi đi tới một hang động cao hai mét, hang động chếch xuống dưới nên hơi khó đi.

Họ phải đi hơn trăm mét mới thấy một cửa đá đang đóng kín.

Đường Thiên Tuyệt đi tới gần rồi hắng giọng nói: “Hộ pháp Quan, tôi dẫn Ngô Bình tới rồi, hôm nay là đêm trăng tròn, để Ngô Bình chữa trị cho Canh Tổ được không?”

Một lát sau, cánh cửa dịch sang một bên, một ông lão cao khoảng mét rưỡi bước ra, râu của ông lão đã bạc trắng và rậm, thắt được một bím dài buộc dây đỏ dài đến rốn.

Ông ấy mặc một bộ quần áo nhàu nhĩ màu đen, chân không đi giày, tứ chi thô kệch, mắt to, lông mày trắng vểnh lên trông rất oai phong.

“Vào đi”, ông ấy lên tiếng, giọng như tiếng chuông ngân.

Ngô Bình chắp tay rồi xách hòm thuốc đi vào, ông lão đóng cửa lại, đến Đường Thiên Tuyệt cũng phải chờ ở bên ngoài.

Nhìn thấy ông lão đó, Đường Băng Vân hỏi: “Ông ơi, đó có phải là Quan Trùng Sơn – người đã giết cả trăm tu sĩ của Đông Doanh không ạ?”

Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Ừ, sau trận đánh ấy, Quan Trùng Sơn đã bị thương, sau đó nhận lệnh trông nom cho Canh Tổ ở đây”.

Đường Băng Vân cảm thán: “Năm xưa, ông ấy đã là Võ Thánh rồi, không biết giờ tu vi ở cảnh giới nào rồi nhỉ?”

Đường Thiên Tuyệt: “Ông ấy khổ tu bao năm, lại được Canh Tổ chỉ dẫn nên đương nhiên sẽ tiến bộ nhiều rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc