THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 733

Ngô Bình: “Không quen tôi mà dám gây sự với tôi như vậy, gan anh quả là không nhỏ đâu”.

Thanh niên đeo khuyên sững lại, sau đó cười lớn: “Gây sự với anh? Anh xứng sao? Trong mắt tôi, anh chẳng khác nào con kiến. Kể cả tôi có giẫm lên anh vì tôi thích thế thì cũng chẳng sao”.

Những người xung quanh đều cười ồ lên nhìn Ngô Bình như một trò hề, chờ đợi xem tiếp theo màn kịch này sẽ diễn biến ra sao.

Cậu chủ Từ ban nãy cũng chen miệng vào: “Cậu chủ Chung, nể mặt tôi một chút. Đây là anh Ngô Bình mới ở tỉnh lẻ tới, chưa được thấy thế giới bên ngoài bao giờ nên cậu đừng so đo với người không cùng tầng với mình như vậy”.

Đinh Diệm nhìn Ngô Bình, nói: “Ngô Bình, mau xin lỗi cậu chủ Chung đi, gia tộc nhà họ Chung là một trong số những doanh nghiệp kinh doanh vật liệu thép lớn nhất tỉnh, lại còn có tập đoàn Đường Thị hậu thuẫn, doanh thu hàng năm lên tới hơn năm tỷ tệ. Gia tộc lớn như vậy, anh không thể đắc tội được đâu”.

“Ồ? Có liên quan đến tập đoàn Đường Thị sao? Vậy thì số anh đen rồi”, đột nhiên Ngô Bình nói vậy khiến không ai hiểu mô tê gì.

Đinh Diệm cau mày hỏi: “Ngô Bình, anh đang nói gì vậy?”

Ngô Bình không thèm trả lời, chỉ quay sang nói với Tô Phi: “Đám người này không có thiện chí, chúng ta nên về trước thì hơn”.

“Muốn đi? Đi nổi không? Cậu chủ Chung kia đột nhiên cười lạnh, sau đó có hai tên vệ sĩ đi tới vây lấy hai bên trái phải Ngô Bình.

Tô Phi kinh ngạc, cô nhìn Đinh Diệm: “Đinh Diệm, mấy người đang làm gì vậy?”

Đinh Diệm ung dung đáp: “Tô Phi, ngay lần đầu gặp mình đã biết hắn ta chỉ là một kẻ lừa đảo, không phải con nhà giàu gì cho cam. Nhìn dáng vẻ khố rách áo ôm của hắn nào có giống thiếu gia nhà giàu? Hôm nay cho hắn nếm mùi đau khổ, tránh việc sau này hắn còn bám lấy cậu”.

Tô Phi giận dữ đáp: “Đinh Diệm, cậu quá đáng lắm! Thả bọn tôi đi, chúng tôi không tham gia buổi gặp mặt này nữa”.

Cậu chủ Từ cười nói: “Cô Tô, sao mà phải vội vàng đến vậy? Tối nay những người ở đây đều thuộc giới thượng lưu của Vân Đỉnh, kết thêm bạn mới sẽ không có hại gì cho cô đâu”.

Tô Phi lắc đầu: “Không, giờ tôi muốn rời khỏi đây, phiền các người tránh ra cho”.

Cậu chủ Chung kia lạnh lùng nói: “Ném tên khốn này ra khỏi đây, nhìn mà khó chịu”.

Một tên vệ sĩ lập tức vươn tay ra định ấn vai Ngô Bình xuống. Thế nhưng tay hắn vừa chạm vào thì như bị điện giật, toàn thân run rẩy, sau đó ngã bịch một tiếng nặng nề ra sàn, sùi bọt mép, hai mắt chuyển thành màu đỏ máu.

Cái gì? Đám đông kinh ngạc, không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Vệ sĩ còn lại dường như nghĩ ra điều gì đó, sợ hãi nhìn Ngô Bình rồi run rẩy hỏi: “Cậu là tông sư cảnh giới Thần sao?”

Ngô Bình mặt không cảm xúc, ra lệnh: “Quỳ xuống”.

Phịch!

Tay vệ sĩ vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn quỳ xuống: “Tôi xin lỗi, xin hãy bớt giận, tôi không biết”.

“Cút!”, Ngô Bình chẳng buồn nhiều lời mà đuổi tay vệ sĩ đi luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc