THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1517

Ngô Bình hiểu ra, cô gái này đến đòi tài sản, anh hỏi: “Tài sản của đại ca trước là bao nhiêu?”

Lập tức có người vào mở sổ sách, Ngô Bình liếc nhìn thì thấy khoảng hơn 300 triệu, anh hỏi cô gái: “Chị dâu, tài sản của chồng chị thuộc về môn phái, nhưng tất cả lợi nhuận của từ sản nghiệp cho thuê và đầu tư thì tôi sẽ chia cho hai mẹ con chị trong vòng 30 năm, chị thấy sao?”

Hơn 300 triệu thì mỗi năm lãi ít nhất khoảng trên chục triệu, như vậy là đủ cho hai mẹ con cô ấy sống rồi.

Cô gái đồng ý ngay: “Cảm ơn đại ca, tôi đồng ý”.

Nói rồi, cô ấy lấy một cái hộp gỗ trong túi xách ra rồi đưa cho Ngô Bình: “Đại ca, đây là chiếc hộp mà chồng tôi đã đưa cho tôi từ năm ngoái. Anh ấy bảo nếu nhỡ một ngày anh ấy chết, đại ca mới đồng ý chia tài sản cho tôi thì hãy giao nó cho đại ca mới”.

Ngô Bình nhận lấy chiếc hộp gỗ rồi mở ra, bên trong có một chiếc chìa khoá bằng đồng rất lớn, Ngô Bình cầm lên xem rồi nói: “Chiếc chìa khoá này có tác dụng gì?”

Cô gái lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng chồng tôi bảo tôi cất cẩn thận”.

Hà Trí Lâm đứng cạnh đó tròn mắt nói: “Đại ca, tôi biết!”

Ngô Bình hỏi Hà Trí Lâm: “Ông biết à?”

Hà Trí Lâm gật đầu: “Tôi nghe đại ca trước nhắc đến một lần, chiếc chìa khoá này hình như liên quan đến lò luyện Hỗn Nguyên”.

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói với cô gái: “Chị dâu, sau này cần gì thì chị cứ đến đây”.

Cô gái cúi người cảm ơn Ngô Bình rồi ra về.

Ngô Bình lại đi tới nơi đặt lò luyện Hỗn Nguyên, anh dùng khả năng xuyên thấu thì phát hiện có một lỗ tra khoá rất nhỏ, nếu không dùng tới khả năng này thì anh không thể thấy được. Lẽ nào, nó dùng để mở lò luyện này ra ư?

Lúc này, con hồ ly chín đuôi lại nhìn anh, làm Ngô Bình vội vàng ngưng khả năng nhìn xuyên thấu, sau đó nói với mọi người ở xung quanh: “Mọi người ra ngoài đi”.

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Ngay sau đó, chỉ còn một mình anh ở đây. Ngô Bình lấy điện thoại ra, sau đó chụp mọi góc của cái lò rồi gửi cho Đường Tử Di.

Anh gọi cho cô ấy rồi nói: “Tử Di, em kiếm ai làm cho anh một cái lò y hệt thế này nhé, càng nhanh càng tốt”.

Đường Tử Di không hỏi nhiều mà đáp ngay: “Vâng, để đó cho em”.

Ngô Bình: “À, màu cũng phải y hệt nhé”.

Đường Tử Di: “Em biết rồi, à khi nào anh về Vân Kinh?”

Nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô ấy, Ngô Bình mềm lòng nói: “Vài hôm nữa anh về”.

Ngô Bình trò chuyện thêm vài câu với Đường Tử Di rồi về phòng sách tu luyện.

Tới giờ cơm trưa, có người mang cơm đến cho anh. Anh đánh chén xong thì ra vườn hoa đi dạo.

Khi Ngô Bình đi ngang qua một bụi rậm, chợt có một đường đao sắc lạnh vừa nhanh vừa chuẩn xẹt qua cổ anh.

Khi thanh đao chỉ cách cổ Ngô Bình vài phân, anh đã túm ngay lấy cán đao.

Bụp!

Một bóng người xuất hiện, Ngô Bình tung một cú đá vào bụng, làm hắn ngã ngay xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc