THẦN Y TRỞ LẠI

 Lúc này, bên ngoài chuông Thần Ma, một đám tu sĩ đang quan sát tình hình bên trong chuông với vẻ mặt rất tệ.  

 

“Chết tiệt! Trong tay cậu ta có Phòng giác của Thiên Giác Môn! Có nó, chuông Thần Ma sẽ không làm đối phương bị thương được!”  

 

“Không ngờ tên đời đầu này lại khó đối phó như vậy, không chỉ lấy đi giáp Thập Bát Hoán Thiên mà còn lấy được cả Thiên giác!”  

 

Ngô Bình vừa thổi Phòng giác vừa lấy ra một chiếc tu và cực kỳ sắc nhọn, thổi cả hai cùng lúc.  

Advertisement

 

Tiếng tù và cất lên, một luồng sát quang liền bay đến, đánh thẳng vào chuông Thần Ma.  

 

“Keng!”, một tiếng động lớn vang lên, chuông Thần Ma đã xuất hiện vết nứt.  

 

Advertisement

Nhìn thấy vết nứt ấy, Ngô Bình quyết đoán đặt Phòng giác xuống và chuyên tâm thổi chiếc tù và bén nhọn kia.  

 

“Keng keng keng!”  

 

Ba đòn liên tiếp, chuông Thần Ma vỡ tan thành vô số mảnh, Ngô Bình từ bên trong xông ra, vung nắm đấm về phía đám tu sĩ nọ.  

 

“Không ổn, chạy mau!”, có người hét to.  

 

Nhưng đã quá muộn, cú đấm của Ngô Bình vung tới rất nhanh, ban đầu thì nhỏ, dần dần về sau thì to bằng quả núi, đấm thẳng vào người đám tu sĩ.  

 

“Phụt!”  

 

Cú đấm này có sức sát thương rất khủng khiếp. Phần lớn những tu sĩ này đều bê bết máu, số còn lại bị đấm văng ra, nôn đầy máu tươi.  

 

Nhận thấy không thể đấm chết toàn bộ tu sĩ mà vẫn còn ba người sống sót, Ngô Bình khá bất ngờ: “Xem ra ba người đều là tu sĩ cảnh giới Thiên Đế. Thế thì nhận thêm một đòn của tôi vậy!”  

 

“Cậu bạn, gượm đã”, một ông lão trong số họ đột nhiên hét lên.  

 

Cú đấm của Ngô Bình ngừng lại giữa không trung. Anh lạnh lùng hỏi: “Ông muốn nói gì?”

Ông lão hít một hơi sâu: “Tôi là môn chủ của Tương Thiên Môn, còn vị này là tông chủ của Thần Ma Tông. Ban nãy là lỗi của chúng tôi, mong cậu thứ lỗi. Nếu cậu có thể tha cho chúng tôi một lần, chúng tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ cậu gia nhập vào tầng lớp quyết sách!”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Ông cảm thấy tôi sẽ tin các ông sao?”  

 

Bá Thế kia vội lên tiếng: “Cậu bạn à, năng lực của cậu tuyệt đối cao hơn chúng tôi. Có một đồng minh mạnh như vậy, chúng tôi cầu còn không được! Dĩ nhiên, cậu cũng phải đồng ý thay thế địa vị của thế lực khác chứ không phải là ba nhà chúng tôi!”  

 

Ngô Bình bảo: “Các ông không có tư cách bàn điều kiện với tôi! Không muốn chết thì tỏ rõ thành ý đi!”  

 

Anh hoàn toàn không tin mấy câu này. Chỉ cần lợi ích, không cần hứa hẹn.  

 

Ba người nhìn nhau. Bá Thế hỏi: “Cậu muốn thành ý như thế nào?”  

 

Ngô Bình nói: “Không bao lâu nữa, tôi sẽ rời khỏi nơi này, nên tôi không có hứng thú làm ăn ở đây, càng không cần phải kéo bè kết phái. Ba vị đưa cho tôi ‘bánh vẽ’, còn chẳng bằng cho tôi chút lợi ích thực tế”.  

 

Bá Thế hỏi: “Vậy rốt cuộc là cậu muốn thứ gì?”  

Bình luận

Truyện đang đọc