THẦN Y TRỞ LẠI

Hoả Hoàng Nhi khóc nức nở: “Không được đâu, như vậy con sẽ không còn nhớ bố và những người thân bên cạnh nữa”.  

 

Ngô Bình xoa đầu cô bé: “Có bố ở đây, chuyện này đương nhiên sẽ không xảy ra”.  

 

Anh đặt tay lên đỉnh đầu Hoả Hoàng Nhi, một luồng sức mạnh khủng khiếp rót vào, bắt đầu tiếp xúc với sức mạnh của phượng hoàng. Ngày xưa phượng hoàng là kẻ mạnh cấp vũ trụ, tuy năng lượng mà Hoả Hoàng Nhi giữ lại không nhiều, nhưng cũng tương đương với thực lực của kẻ mạnh ngũ kỷ nguyên!  

 

Advertisement

Lúc này, Ngô Bình đã sử dụng sức mạnh của vũ trụ chính, giúp Hoả Hoàng Nhi trấn áp rồi từng bước hấp thụ sức mạnh của phượng hoàng.  

 

Chỉ sau chốc lát, phượng hoàng cuồng bạo kia đã ngoan ngoãn hơn, nỗi sợ trong lòng Hoả Hoàng Nhi cũng biến mất. Cô bé chầm chậm hấp thụ sức mạnh của phượng hoàng. Cái này mất thì cái kia sinh, sau nửa ngày, Hoả Hoàng Nhi đã có thể áp chế sức mạnh của phượng hoàng, sau đó tự chủ hấp thụ và luyện hoá nó.  

 

Advertisement

Hai giờ nữa trôi qua, Hoả Hoàng Nhi kêu lên một tiếng thật dài, phía sau xuất hiện hư ảnh phượng hoàng, bá chủ thời hỗn mang khổng lồ. Thực lực của cô bé cũng nhờ đó đạt đến trình độ của kẻ mạnh tam kỷ nguyên!  

 

“Ầm”!  

 

Cùng lúc ấy, cô bé tu luyện xong tầng cuối cùng của Thiên Cực Kiếm Kinh, có được toàn bộ sức mạnh của bộ công pháp thiên phẩm này! Suy nghĩ trong đầu vừa nảy ra, xung quanh Hoả Hoàng Nhi liền xuất hiện hàng triệu luồng kiếm quang lửa, ngay cả Ngô Bình nhìn thấy còn tê rần cả da đầu.  

 

“Giỏi lắm, cuối cùng con cũng đột phá rồi”, Ngô Bình cười bảo.  

 

Hai bố con bước ra khỏi không gian. Hoả Hoàng Nhi vừa đột phá nên muốn tìm ai đó đánh một trận. Ngô Bình nhìn ra ý định ấy, bèn cười nói: “Đến đây nào, bố so chiêu với con”.  

 

“Vâng!”  

 

Hoả Hoàng Nhi khẽ cười, vẫy tay một cái, một thanh kiếm lửa khổng lồ xuất hiện và tấn công về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nhấc tay phải lên, trong không trung liền xuất hiện một tấm khiên. Kiếm lửa đánh vào tấm khiên khiến cánh tay anh tê dại, song kiếm lửa cũng vỡ ra.  

 

Sau đó hai bóng người giao chiến giữa không trung, mỗi một cú đấm và cú ra chân đều có thể huỷ diệt sao trời. Đánh được nửa giờ, Hoả Hoàng Nhi cười nói: “Bố ơi, bây giờ bố còn lợi hại hơn cả con nữa!”  

 

Ngô Bình bảo: “Không đánh nữa, Hoàng Nhi, về nhà thôi”.  

 

“Vâng ạ”.  

 

Khi hai bố con về nhà, Ngô Bình gọi ông bà, bố mẹ và các thành viên khác trong gia đình vào cung để bàn bạc với họ một chuyện.  

 

“Ông à, ở Thiên Cung, cháu đã mở ra Tử Hư Cung, đó là nơi ở của con Thiên Đế. Môi trường ở nơi đó rất tốt, đại trận phòng ngự cũng rất mạnh. Vậy nên cháu đang suy nghĩ, liệu chúng ta có nên chuyển đến đó sinh sống không?”  

 

Lý Vân Đẩu nói: “Tiểu Bình à, nếu chuyển đến đó, chẳng phải chúng ta  sẽ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài hay sao?”  

Bình luận

Truyện đang đọc