THẦN Y TRỞ LẠI

Sau một trận chiến đấu quyết liệt, Ngô Bình dân tiêu diệt đối thủ, đội của cậu vẫn còn hai người, thành công giành được giải nhất.

Trò chơi kết thúc chưa được hai phút thì điện thoại của cậu liền có thông báo nhận được một trăm hai mươi nghìn chuyển khoản từ Trương Siêu.

Ngô Bình nhìn tin nhắn thì không dám tin đó là sự thật, số tiền này kiếm được hơi dễ dàng.

Mười mấy phút trước Hàn Băng Nghiên đã chơi xong, liên tục đứng phía sau, quan sát động tác của Ngô Bình. Động tác của Ngô Bình khiến cô ta vô cùng bất ngờ, trò chơi vừa kết thúc thì cô ta liền nói: “Bình thần, cậu giỏi quá”.

Trong lòng cô ta, kỹ thuật chơi game của Ngô Bình như thần nên mới bất giác gọi cậu là “Bình Thần”.

Ngô Bình vươn hông mệt mỏi nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi”.

Từ Kiêu liền biết ý, nói: “Nhà tôi gần, tôi về trước đây, tạm biệt”.

Bây giờ Ngô Bình cũng không thể để Hàn Băng Nghiên về nhà một mình nên đã gọi một chiếc xe, đưa cô ta về nhà trước. Taxi dừng trước một khu nhà giàu có tiếng, Hàn Băng Nghiên vẫy tay, mỉm cười với cậu: “Bình Thần, mai kéo tớ lên đỉnh ăn gà nhé”.

Sau khi chào tạm biệt Hàn Băng Nghiên, Ngô Bình lại bảo taxi chở cậu về nhà.

Lúc này, Ngô Đại Hưng vẫn chưa ngủ, ông ấy vừa chạy taxi về, đang ngồi trên ghế sofa xem tivi.

Ông ấy thấy con trai về thì vui vẻ hỏi: “Tiểu Bình, con với Từ Kiêu đã đi đâu chơi thế?”

Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh: “Đi đánh game một lúc thôi”.

Sau đó cậu chuyển một trăm nghìn vừa nhận được cho. Ngô Đại Hưng.

Ngô Đại Hưng nhận được tiền thì ngây ra rồi căng thẳng hỏi: “Tiểu Bình, tiền này ở đâu ra?”

Ngô Bình cười, nói: “Đây là tiền học bổng của trường, vì lần này con đứng nhất toàn thành phố”.

Thật ra vẫn còn mấy môn nữa chưa thi, giờ nói đứng nhất toàn thành phố thì hơi sớm. Có điều Ngô Đại Hưng không rành những chuyện đó, ông ấy chỉ biết chuyện thi cử bắt đầu chứ không biết cuộc thi vẫn chưa kết thúc.

“Giải nhất toàn thành phố? Thật vậy sao?”, Ngô Đại Hưng nhảy cẵng lên, bất ngờ và vui mừng hỏi lại.

Ngô Bình cười, nói: “Đương nhiên là thật rồi, môn toán của con được điểm tối đa, ngữ văn được 145 điểm, ngoại ngữ và ba môn khác cũng suýt soát điểm tuyệt đối. Thành tích như vậy mà không muốn đứng nhất cũng khó”.

Ngô Đại Hưng vui mừng khôn xiết, chạy vào phòng ngủ, kéo Dương Quế Chỉ đang ngủ dậy, cùng chia sẻ niềm vui với ông ấy.

Hai vợ chồng quá vui mừng, cả đêm không ngủ được, mãi đến bốn giờ sáng mới chợp mắt.

Hôm sau lại tiếp tục thi, sáng thi ngoại ngữ và sinh vật, chiều thi vật lý và hóa học.

Trước đây thành tích ngoại ngữ của Ngô Bình đã rất khá, hầu như đều trên 135 điểm. Lần này môn cậu ôn luyện nhiều nhất cũng là môn ngoại ngữ.

Bình luận

Truyện đang đọc